Đường Ánh Tuyết nhìn cuốn sổ trong tay, không khỏi tự hỏi: Con "chim nhỏ" được nhắc đến trong cuốn nhật ký này... thật sự chỉ là một con chim sao?
Nếu chỉ là một con vật nuôi, vậy thì tình cảm mà anh ta dành cho nó có vẻ hơi quá nhiều.
Còn cô… lại không bằng một con thú cưng.
Nghĩ đến đây, một nỗi thất bại vô hình dâng lên trong lòng Đường Ánh Tuyết, khiến cô không còn muốn đọc tiếp cuốn nhật ký này nữa.
Cô khẽ thở dài, liếc nhìn đồng hồ. Chuyến bay còn khoảng ba mươi phút nữa sẽ hạ cánh. Cô xoa nhẹ hai mắt, rồi tiếp tục lật qua những trang sau.
Nhưng điều kỳ lạ là từ trang này trở đi, rất nhiều trang đã bị xé rách, cho đến những trang cuối cùng mới xuất hiện một dòng chữ xiêu vẹo, nét chữ khác hẳn trước đó, đầy hỗn loạn:
"Ngày xx tháng xx năm xxxx
Cánh cứng cáp rồi phải không?"
Dòng chữ này được Dụ Gia Trạch viết vào ngày anh biết tin Ô Mạn đã tự mình triệt sản.
Anh không thể nào diễn tả được cảm xúc của mình vào khoảnh khắc ấy.
Lúc biết Ô Mạn mang thai, phản ứng đầu tiên của anh là không thể nào tin được, tiếp theo là một cơn chán ghét bản năng, đến mức khiến người ta ngạt thở.
Anh biết rất rõ mẹ của Dụ Trần Dương đã dùng cách gì để chen chân vào nhà họ Dụ. Chẳng qua chỉ là nhờ đứa trẻ trong bụng mà thôi.
Người phụ nữ đó trên danh nghĩa là mẹ kế của anh, nhưng thực chất chẳng có chút địa vị nào. Cha anh chưa từng chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sa-vao-dem-xuan-nghiem-tuyet-gioi/1438789/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.