Tôi phát hiện tôi ở trong phòng của Tạ Sơ, thời tiết rất nóng, tôi cảm thấy người mình đang chảy mồ hôi.
Tôi ngồi xổm bên giường, nhìn cái hộp dưới gầm giường, kiểu dáng rất quen mắt, tôi nhớ là mình từng nhìn thấy.
Duỗi tay kéo cái hộp ra, nhìn phía trên phủ đầy tro bụi, tim tôi đập nhanh hơn, mơ hồ cảm thấy có bí mật gì đó sắp bị vạch trần.
Thân thể càng ngày càng không thoải mái, tôi không để ý cảm giác nóng nực kia, mạnh mẽ mở hộp ra.
Vật bên trong khiến tôi giật mình, đó là một trái tim đang đập, máu tanh, vết thương chồng chất, nhưng nó vẫn khẽ đập nhịp nhàng.
Phía sau có một cánh tay nhợt nhạt vươn ra, dùng sức đậy cái hộp kia lại.
Tôi nghĩ tôi hét lên, nhưng tôi không phát ra được âm thanh, tôi nhìn gương mặt Tạ Sơ mười bảy tuổi dần biến thành hai mươi hai, tôi thấy cậu ấy khóc: “Không phải nói anh đừng mở sao.”
Choàng tỉnh, tôi mở to hai mắt.
Hô hấp tôi trở nên dồn dập, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tôi đã nhìn chằm chằm người trước mặt.
Đó là Tạ Sơ, gò má cậu ấy hơi hồng lên, lông mi dài tạo thành một đường trăng tròn.
Tôi mới phát hiện tại sao mình lại nóng, là Tạ Sơ nằm bên cạnh ôm chặt tôi không buông, mà người cậu ấy nóng hừng hực.
Lại nhìn về phía gương mặt hồng hào của cậu ấy, hơi thở nóng bỏng, còn có đôi môi đỏ bừng kia, rõ ràng cậu ấy đang nóng lên.
Tôi đột nhiên có chút dở khóc dở cười, sao lại không đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-dich-huan-tam/2155615/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.