“Tiểu Táp Táp, đã lâu không liên hệ, có nhớ em không a!” Nghe tiếng cười quen thuộc kia truyền từ di động đến, tim Đoạn Ngân Táp kích động nói không nên lời.
“Mong em đi chết đi!” Đoạn Ngân Táp sao có khả năng nói ra những lời buồn nôn như vậy, huống chi nghĩ đến Hứa Tịch lâu như thế mới gọi điện thoại cho y, y liền nhịn không được nổi giận trong bụng.
“Ai nha! Thật sự là đứa nhỏ tuyệt tình, lại hy vọng người ta đi chết! Lang tâm cẩu phế a! Người ta nguyên bản tưởng rằng anh có chút điểm thích người ta, một khi đã như vậy người ta cũng sẽ không có cái gì cố kỵ, chúng ta chia tay đi!” Hứa Tịch ai thán một tiếng thật dài, bi thương nói.
“Em nói cái gì?” Đoạn Ngân Táp nắm tay thật chặt, nghiến răng nghiến lợi mà nói. Yêu nghiệt chết tiệt này cuối cùng cũng nhớ tới gọi điện thoại cho y, nhưng không nghĩ mở miệng chính là lời nói làm người ta hộc máu.
“Em nói em muốn chia tay anh! Em đến Mỹ, gặp mối tình đầu khi còn bé, tình cũ lại bùng cháy! Em đã quyết định quay lại với hắn, bọn em muốn ở lại mỹ, sanh con dưỡng cái, em sẽ không bao giờ về Trung Quốc nữa. Em gọi điện thoại đến, chính là để nói cho anh một tiếng.” Hứa Tịch cười, thanh âm dễ nghe mị người có thể nghe ra rõ ràng chủ nhân có bao nhiêu vui sướng và hạnh phúc.
Đây đối với Đoạn Ngân Táp quả thực là tình thiên phích lịch(sấm sét giữa trời quang),y hoài nghi lỗ tai của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-du-vuong-dao/31833/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.