“Ha ha ha! Thật sự chơi quá tuyệt!” Ở địa cầu bên kia, Hứa Tịch ngắt điện thoại ôm bụng cười to, bụng nhanh cười đau đớn.
Phương Thành ngồi bên cạnh hắn, sinh khí nhìn hắn, trách cứ: “Tiểu Tịch, cậu sao có thể nói như thế, Đoạn tiên sinh kia nhất định tức chết rồi!”
“Có quan hệ gì! Tức giận nhiều, đã có tuần hoàn máu! Cậu không biết Tiểu Táp Táp sinh khí bộ dáng siêu đáng yêu, ha ha ha…”
“Tiểu Tịch, cậu…” Phương Thành chuẩn bị hảo hảo răn dạy hắn, nhưng mới vừa mở miệng đã bị Hứa Tịch ngắt lời.
“Tiểu Thành, vừa rồi cậu gọi sai! Y nhỏ tuổi hơn chúng ta rất nhiều, cậu không nên gọi y là Đoạn tiên sinh, y không có già như thế!” Hứa Tịch cầm lấy quả cam trên bàn ăn một miếng, vừa lòng gật đầu: “Thực ngọt! Không hổ là cam của tam cữu, hương vị tuyệt thật!”
“Tiểu Tịch, cậu hãy nghe tôi nói! Cậu mau gọi điện thoại giải thích cho y, nói cho y biết cậu nói giỡn! Nếu y tin là thật, cùng cậu chia tay thì làm sao?” Phương Thành sinh khí đoạt lấy quả cam trong tay hắn, nghiêm túc nói. Nghe Tiểu Tịch nói xong chuyện của bọn họ, hắn cảm thấy đứa nhỏ gọi là Đoạn Ngân Táp kia, kỳ thật là một người vô cùng yếu ớt dễ dàng bị tổn thương, Tiểu Tịch nói giỡn với y như vậy, y không biết sẽ bị làm thương tâm thành cái bộ dáng gì, Tiểu Tịch thật sự quá đáng!
“Chia tay thì chia tay!” Hứa Tịch nhún nhún vai, chẳng hề để ý, đoạt lại quả cam, nhét hết vào miệng.
“Tiểu Tịch,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sac-du-vuong-dao/31930/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.