Túc Lăng không trả lời Cố Vân chính là lạnh giọng nói: “Nàng ở lại tướng quân phủ.”
“Vì sao?” Cố Vân khó hiểu, tiêu diệt loạn tặc hắn cũng không để nàng lại, phá án cứu người cũng không ngăn cản, vì sao lần này không cho nàng đi?
“Ta nói nàng lưu lại.”
Thanh âm Lãnh cứng rắn không có chút thương lượng đường sống, Túc Lăng giờ phút này mãnh liệt quả thực cùng lúc mới gặp giống nhau như đúc. Đáng giận đến cực điểm! Cố Vân hít sâu một hơi áp chế lửa giận trong lồng ngực, lạnh giọng nói: “Các ngươi đi ra ngoài trước.”
Hiểu rõ cười cười, Túc Nhậm cùng Hàn Thúc ra ngoài cửa. Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, hai người này nhất định sẽ không thể thiếu cãi nhau một trận, nói không chừng còn có thể động thủ. Binh sĩ tới báo còn thẳng tắp đứng ở nơi đó, Hàn Thúc đi qua hắn vỗ nhẹ bờ vai của hắn một chút, nói: “Đi.” Binh sĩ cau mày không nhúc nhích, Hàn Thúc cùng Túc Nhậm liếc nhau ăn ý một người một bên kéo hắn ra thư phòng.
Bị mạnh mẽ kéo ra, binh sĩ kia tránh tay hai người có chút căm tức hỏi: “Thống lĩnh ngài làm cái gì vậy?” Tướng quân không mở miệng, bọn họ sao có thể nghe mệnh lệnh của một nữ nhân liền lui ra, cho dù là tướng quân phu nhân bọn họ cũng không cần phải nghe hiệu lệnh của nàng ta.
Hàn Thúc cười nói: “Có nghe nói một câu nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn chưa?”
“Nàng?” Du Đặc (tên của binh sĩ kia) hoàn toàn không tin, một nữ tử như vậy?
Vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-ga-tan-nhan-chi-quan-su-phu-nhan/654421/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.