Tiệc sinh nhật đêm đó, Giang Phù thi xong thì về nhà, khóe môi còn mang theo ý cười, Ngu Ngôn vui lây qua cho cả cậu.
Buổi tối lúc đang ôn tập ở phòng làm việc, lúc Giang Phù cúi đầu kiểm tra bảng câu hỏi của mình với đáp án mà giáo viên gửi trong nhóm lớp, khóe môi luôn ngậm ý cười. Ngu Ngôn giống như có ma lực thần kỳ, lúc nào ở chung với cậu ấy đề khiến tâm tình người khác vui rất lâu.
Tạ Doanh lại cảm thấy bây giờ Giang Phù giống như mấy "cô nàng Nhật Bản".
"Cái cúi đầu nhu hòa, giống như đóa hoa sen nước e thẹn không chịu được trong gió lạnh."
Tạ Doanh mở miệng hỏi: "Bộ hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật với bạn rất vui hửm?"
"Ừm." Giang Phù cười hồi đáp: "Vui lắm. Chúng tôi cùng ăn cơm, sau đó nói chuyện với nhau rất lâu."
"Vậy chắc là bạn rất thân." Tạ Doanh nói.
"Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi."
Tạ Doanh cười cười, không có hỏi tiếp, chuyển đề tài.
Tạ Doanh nói: "Tuần sau tôi không bận, tối thứ 7 khi nào cậu thi xong?"
Giang Phù suy nghĩ một chút, trả lời nói: "Khoảng 20h rưỡi ạ."
"Vậy tôi đi đón cậu."
Tạ Doanh nhấc mắt nhìn về phía Giang Phù, hỏi: "Được không?"
Cái này không có gì phải từ chối cả, Giang Phù gật đầu, nói: "Dạ được, vậy phiền Tạ tiên sinh rồi."
Về việc vì sao lại đặc biệt đi đón cậu?
Kệ đi, suy nghĩ của người có tiền Giang Phù không bao giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sai-lam-sai-lam-chanh-trap-tuong-ap/506782/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.