“Nói a, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Ôn Dương hoàn toàn điên cuồng, siết mạnh cổ tay tôi, “Vết sẹo này là chuyện gì? Em vì sao trở về lại gầy thành một bộ xương, ba năm ở Mỹ đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tôi há miệng thở dốc, hốc mắt trướng đau, lại phát không ra một chữ. Phải nói như thế nào? Nói là tôi đã bị điên, bởi vì nhìn thấy bưu kiện kết hôn của anh, khống chế không được liền tự sát?
Vậy Ôn Dương sẽ làm sao, trong chuyện này không có bất cứ người nào sai, không nên lại nhắc tới, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi lúc ấy vụng về bất kham.
Toàn bộ hô hấp đều giống như nghẹn lại trong ngực, qua một hồi lâu, tôi mới tối nghĩa nói: “Ôn Dương đều qua rồi, đừng hỏi.”
Ôn Dương nhìn tôi, cũng điều hòa hô hấp, giống như đang đè nén tức giận cực đại. Anh cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phát ra từng tiếng: “Có phải vì Giang Ninh hay không, có phải không?”
Nhìn thấy anh như thế, tim tôi càng đau thắt, lịch liệt lắc đầu: “Không phải, Ôn Dương, không hề liên quan gì đến cô ấy, em xin anh đừng hỏi nữa, đều qua rồi, đều đã qua, chúng ta chỉ nhìn về phía trước không được sao?”
Ôn Dương nắm tay tôi, trong mắt chỉ thấy đau thương: “Em bảo tôi làm sao có thể không hỏi? Em đi Mỹ tìm Giang Ninh, vì sao trở về lại biến thành cái dạng này mà? Nếu em thật sự để ý tôi, nên nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì?”
“Ôn Dương, em xin anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sam-trong-thuy-phuc/1828286/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.