Bạch Mộc Ninh ngủ một mạch đến tận khi mặt trời đã lên cao, nếu không phải Văn Cảnh gọi điện đánh thức thì có khi cậu còn ngủ đến chiều.
"Bé con à, dậy thôi, không được ngủ nướng nữa đâu."
Văn Cảnh thì đi làm, lúc này chắc anh đang tranh thủ giờ nghỉ trưa, xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động.
Bạch Mộc Ninh vẫn còn ngái ngủ, mắt chưa buồn mở ra, lười biếng đáp lại một tiếng "ưm...", hoàn toàn không có ý định rời khỏi chiếc giường thân yêu.
Dù sao thì Văn Cảnh cũng không có ở nhà, chẳng biết anh có nghe lén hay không: Em biết rồi, dậy ngay đây~"
"Bé con, em còn nhớ anh đã nói gì không?" Giọng anh dịu dàng là thế, nhưng lại khiến Bạch Mộc Ninh nghe ra được sự nghiêm nghị trong giọng nói của anh.
Cậu lập tức tỉnh táo, bật dậy hỏi anh: "Nói gì cơ...?"
"Không được lừa anh." Văn Cảnh nhấn từng chữ rành rọt như đóng dấu vào trong tim cậu.
"Em biết rồi, dậy ngay đây."
"Ừm, ngoan lắm bé con." Văn Cảnh nói: "Anh đã gọi đồ ăn sáng cho em với Tiểu Cẩn rồi, mười phút nữa sẽ giao tới."
"Nhớ ăn đầy đủ đấy nhé."
"Dạ, em biết rồi~"
"À mà tối nay anh có việc, sẽ về muộn một chút. Em nhớ ngủ trước, không cần chờ anh."
Điện thoại vừa cúp, Bạch Mộc Ninh cũng hết buồn ngủ hẳn. Cậu rời giường, đi vào nhà tắm rửa mặt đánh răng, phát hiện trên xương quai xanh của mình một dấu răng rõ mồn một.
Tối qua, Bạch Mộc Ninh chẳng biết trời cao đất dày mà gọi Văn Cảnh là 'chồng ơi'
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2382961/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.