Câu nói vừa rồi của Bạch Mộc Ninh vang lên đã lâu, nhưng Văn Cảnh vẫn im lặng không nói lấy một lời. Cậu vòng tay ôm lấy anh, thế nên không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, cũng chẳng đoán ra nổi anh đang nghĩ gì.
Sao anh lại im lặng thế này?
Chẳng lẽ là không đồng ý?
Dù gì thì cũng nên cho một câu trả lời chứ!
Cảm giác an toàn vừa mới được khơi dậy giờ lại như nước chảy qua kẽ tay, trong lòng Bạch Mộc Ninh bỗng chốc dấy lên một sự bất an vô hình.
"Sao anh không nói gì vậy?"
Cậu bắt đầu nghĩ, có lẽ là vì yêu cầu mình đưa ra quá khó nên đã khiến Văn Cảnh lưỡng lự.
Gì mà 'cho em một mái nhà', liệu có giống như đang đạo đức hóa chuyện yêu đương không?
Muốn yêu là một chuyện, nhưng yêu nhau đâu có nghĩa là phải gắn bó cả đời? Người ta yêu rồi cũng có lúc chán, rồi cũng chia tay thôi.
Bạch Mộc Ninh đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện tình cảm kiểu như vậy rồi nên cũng chẳng có gì lạ.
Một cảm giác chua xót dâng lên, cậu cúi đầu xuống, định sửa lại lời nói ban nãy, cố gắng để Văn Cảnh dễ rút lui hơn một chút: "Em chỉ nói đùa thôi mà, anh đừng để bụng. Em đâu phải mèo hoang chó hoang gì, sao có thể không có nhà được chứ? Em ở đâu thì nơi đó là nhà."
"Thôi, không nhắc chuyện này nữa, em còn phải đi tìm chỗ ở mới đây. Haiz, bị bọn môi giới đen lừa một vố, tức chết mất."
Vừa nói, cậu vừa cúi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2382964/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.