Họ chia tay rồi.
Đứng ở cửa ra vào, Bạch Mộc Ninh bỗng chốc chẳng biết nên đi đâu nữa, trong lòng cậu lúc này vừa ngổn ngang vừa hoang mang.
Vốn dĩ từ nhỏ cậu đã là người không nơi nương tựa, ba mẹ mất sớm, không bà con thân thích, trường chẳng cho ở lại, bản thân cũng chẳng có lấy một mái nhà, túi áo thì chẳng có đồng nào.
Bây giờ phải rời khỏi nhà Văn Cảnh, cậu thật sự chẳng biết mình còn đi được đâu nữa, lòng càng nghĩ càng chơi vơi.
Trước giờ, cậu vẫn quen sống lang bạt, dù không nhà không cửa nhưng ít nhất vẫn còn một hướng đi, vẫn còn có thể xoay xở từng ngày để tìm đường sống tiếp.
Vậy mà lúc này đây, tự nhiên cậu lại chẳng còn biết phải đi về đâu, làm gì tiếp theo cậu cũng chẳng rõ nữa rồi.
Cậu cúi đầu tháo dép lê, xỏ giày vào, trong suốt quá trình ấy, Văn Cảnh đến một ánh mắt cũng không buồn liếc qua cậu. Trái tim Bạch Mộc Ninh cứ thế mà nặng trĩu.
Tưởng rằng viên đá to đùng trong lòng đã được vứt bỏ, nào ngờ còn bị tảng đá lớn hơn đè lên, ép cho cậu thở cũng chẳng nổi nữa.
Xỏ xong giày, cậu ngoái đầu lại nhìn Văn Cảnh, muốn mở miệng nói câu tạm biệt, thế nhưng lời cứ nghẹn cứng nơi cổ họng, chẳng tài nào thoát ra được.
Im lặng một hồi, cậu nghĩ, mà thôi, có chào hay không cũng vậy thôi, dù sao sau này cũng chẳng còn gặp nhau nữa rồi.
Vừa định nắm lấy tay nắm cửa mở ra, chưa kịp làm gì, bên ngoài đã vang lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2382970/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.