Bạch Mộc Ninh lơ mơ bước theo Văn Cảnh lên lầu, bàn tay vẫn bị anh nắm chặt cứ như thể chỉ cần buông ra một giây thôi cậu sẽ lại bỏ chạy mất.
Cửa thang máy khép lại, Bạch Mộc Ninh nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu vẫn còn vương đầy dấu nước mắt, xen lẫn sự ngỡ ngàng và hoảng hốt.
Cậu không còn là một đứa trẻ nữa, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa câu "Anh muốn em" mà Văn Cảnh vừa nói, là anh muốn cùng cậu...
Bạch Mộc Ninh cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn hỗn loạn. Cậu không biết mình có nên từ chối hay không, cũng chẳng rõ trong lòng có thực sự sẵn sàng hay chưa.
Chỉ biết rằng, cậu đang bị Văn Cảnh dắt đi mà không hề có chút suy nghĩ nào của riêng mình.
Lúc này, cậu chẳng khác nào một con rối bị giật dây, hoàn toàn bị điều khiển bởi người nắm giữ sợi dây ấy.
Cậu không thể tự quyết định mình sẽ làm gì, cũng chẳng thể kiểm soát suy nghĩ của bản thân.
Vừa bước vào cửa, Văn Cảnh đã không thể chờ đợi thêm mà nhanh chóng kéo khóa áo khoác của cậu xuống.
Căn phòng quá yên tĩnh, tiếng khóa kéo vang lên rõ mồn một khiến hai má Bạch Mộc Ninh nóng bừng.
Cậu không cần hỏi cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Tất cả hành động đều là lời cảnh báo rõ ràng nhất.
Bình thường quần áo luôn được anh treo ngay ngắn, gọn gàng, nhưng hôm nay lại vội vàng bị ném xuống đất, chẳng buồn tốn thời gian để treo lên.
Hôm nay, Văn Cảnh hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2382971/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.