Bên trong chiếc xe đang lắc lư không ngừng khiến giấc ngủ của Bạch Mộc Ninh cũng vì thế mà chẳng được yên. Đến lần thứ hai đầu bị va vào cửa sổ thì cậu mới nhăn mặt tỉnh lại.
Cậu chống tay lên ghế cố gắng ngồi dậy, lúc này mới nhận ra tình cảnh của mình.
Bên ngoài đã là màn đêm, ánh trăng treo cao trên bầu trời lấp lánh cùng những vì sao.
Cậu đang ở trong xe với Văn Cảnh, còn chiếc xe thì đang lao vun vút trên đường cao tốc. Nhìn hướng di chuyển, cậu đoán điểm đến chắc chắn là Kinh Nam.
Bạch Mộc Ninh đưa tay xoa đầu, cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Rõ ràng là cậu đã nói lời chia tay, định rời đi, nhưng sau đó không biết Văn Cảnh đã bấm huyệt cậu thế nào mà cậu cứ thế ngủ mê man đến tận bây giờ.
Cậu liếc nhìn màn hình hiển thị trên xe, đã hơn mười giờ tối.
Đầu vẫn còn hơi choáng, Bạch Mộc Ninh nắm lấy lưng ghế trước, hơi nghiêng người về phía trước nói với Văn Cảnh: "Anh Cảnh, mình đang đi đâu vậy?"
Bạch Mộc Ninh không muốn hỏi những câu vô nghĩa, nhưng vẫn cần một cách mở lời nhẹ nhàng.
Mắt Văn Cảnh vẫn nhìn thẳng về phía trước, đáp: "Kinh Nam."
Dù Bạch Mộc Ninh đã đoán trước rồi, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, vẫn giật mình một chút.
Văn Cảnh muốn đưa cậu về Kinh Nam, thậm chí còn không thèm hỏi ý kiến, cứ thế quyết định thay cậu.
Trước đây, anh luôn rất tôn trọng lựa chọn của cậu, dù là chuyện nhỏ nhất cũng sẽ hỏi cậu trước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2382975/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.