Gặp chuyện đừng hoảng loạn, cứ mặt dày chịu đựng là được.
Xấu hổ thì sao? Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác.
Vì thế Bạch Mộc Ninh lập tức hóa thân thành bậc thầy thay đổi sắc mặt, cậu nheo mắt lại cười nói: "Ô kìa, bác sĩ Văn, sao mà khéo quá! Anh cũng đến đây đợi xe buýt à?"
Văn Cảnh mặc áo blouse trắng, như thể vừa ra ngoài một lát rồi sẽ quay lại ngay.
Bạch Mộc Ninh tự động bỏ qua chi tiết đó, tựa như đang nói với bản thân mình: "Nhưng chuyến xe buýt này hơi chậm, lâu thế rồi mà vẫn chưa đến."
Văn Cảnh không trả lời mà chỉ dùng đôi mắt phượng sắc bén nhìn cậu thật chăm chú.
Cậu rất quen với ánh mắt như vậy, chính là ánh mắt mà Văn Cảnh đã nhìn cậu ở cục Dân chính, như thể đang nói, Tôi nghe cậu nói gì đó tào lao.
Phải làm sao đây?
Bạch Mộc Ninh xoắn xuýt suy nghĩ cách biện hộ, dù sao việc nói xấu người khác sau lưng là không đúng, nếu bị nghe thấy thì lại càng không hay.
Nhưng trời sinh con người đã tìm kiếm lợi ích và tránh xa nguy hiểm, ngay cả trong tình huống như vậy thì họ vẫn sẽ duy trì sự hòa hợp bên ngoài.
Đặc biệt là Bạch Mộc Ninh, cậu không thể cạch mặt Văn Cảnh được, đó là đối tượng mục tiêu của cậu.
Cậu còn phải yêu đương với Văn Cảnh cơ mà!
"Bác sĩ Văn, anh nói xem có trùng hợp không, lúc nãy em nói về bác sĩ không có lương tâm mà anh lại nghe thấy, đừng hiểu nhầm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2383045/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.