Bạch Mộc Ninh vừa leo lên xe đã lập tức thấy hối hận, cậu không nên ở trong xe mà nên chạy trốn mới phải.
Bầu không khí trong xe nặng nề, một tay Văn Cảnh nắm lấy vô lăng, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì mà vẻ mặt trông rất căng thẳng, đôi mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Chắc tâm trạng không tốt, vì cô em gái chạy mất rồi.
Tình hình như vậy nên Bạch Mộc Ninh càng không dám mở miệng, cậu sợ rằng mình sẽ trở thành một miếng bia đỡ đạn rồi bị lửa giận của Văn Cảnh thiêu rụi mất.
Bạch Mộc Ninh mím môi, ngoan ngoãn tựa vào ghế, im lặng không nói lời nào
Thậm chí tay cậu cũng không dám sờ mó bậy bạ mà chỉ đặt lên đùi mình.
Người thuê có nói là anh thích những cậu trai ngoan ngoãn dễ thương tràn đầy nhựa sống.
Nhưng vì vấn đề thận hư chưa giải quyết xong, thành ra cái vế tràn trề nhựa sống không có sức thuyết phục, vậy thì cậu chỉ có thể đi theo con đường ngoan ngoãn dễ thương mà thôi.
Giữ tư thế ngoan ngoãn được một lúc, Bạch Mộc Ninh bắt đầu thấy mệt, chỉ muốn tựa vào đâu đó cho thoải mái.
Hơi ấm thổi mãi một lúc càng khiến đầu Bạch Mộc Ninh đau dữ dội hơn, cả người dường như bị rút hết sức lực, không còn duy trì được vẻ ngoan ngoãn nữa, chỉ có thể mềm oặt ra như một vũng bùn, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết.
Quả nhiên hôm nay không phải thời điểm thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-anh-ay-con-chua-chiu-chia-tay-voi-toi/2383046/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.