Beta: Coco, Lam Lam Kết quả kỳ thi tháng đã có, không ngoài dự đoán Chu Gia Thuật lại đứng nhất. Đề lần này rất khó, nhưng tổng điểm của cậu vẫn hơn người đứng thứ hai đến 37 điểm, đúng là trâu bò thật chứ! Sau khi chia lớp đã xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt mới. Mặc dù trước đây đều ít nhiều từng nghe qua về cậu, nhưng khi được trông thấy cậu từ khoảng cách gần hơn thì ai nấy vẫn đều thấy thán phục, dù sao trên đời hiếm ai vừa có tài lại vừa có sắc. Có người còn đùa, khuôn mặt cậu đáng ra nên là khuôn mặt của một đứa được trứng vịt môn toán chứ, vậy mà cậu lại là một học sinh siêu giỏi! Lúc này, mấy người bạn xúm lại ở hàng ghế phía trước đang gặm hai câu cuối siêu khó của đề toán, vừa nghe người khác nói Chu Gia Thuật chỉ thiếu hai điểm nữa là đạt điểm tối đa môn toán, họ không nhịn được mà thốt lên một tiếng chửi thề đầy cảm xúc, rốt cuộc cậu ta ăn gì mà lớn lên thế. Lương Bảo Ý ngồi cạnh Chu Gia Thuật bị câu nói đó chọc cười, cô đột nhiên bật cười thành tiếng, cũng ngước lên nhìn cậu một lúc lâu, cười híp mắt chọc chọc vào cánh tay cậu: “Thuật, cậu ăn gì mà lớn lên thế?” Chàng trai ngước mắt, khẽ bặm môi một cái, ngòi bút kia chỉ sững lại một lúc rồi lại tiếp tục lướt trên giấy. Ngôn ngữ cơ thể rất rõ ràng, mặc kệ cô. Người khác có thể không biết cậu ăn gì mà lớn, nhưng cô thì rõ nhất. Chỉ là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-choi-ghe-tham-bac-do-xuyen/2844817/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.