🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Beta: Lam Lam

Bảo Ý không còn quấy nhiễu cậu nữa cho đến tận trước tiết học cuối cùng. 

Hôm nay là thứ sáu, đáng ra phải đến tuần sau mới có điểm, nhưng vì tặng cho mấy đứa học kém một trận đánh đã đời dịp cuối tuần này mà các thầy cô đã tận tâm dốc sức chấm hết thật sớm. 

Tiết cuối cùng là tiết tự học, học xong là được nghỉ cuối tuần rồi. 

Giờ ra chơi, lớp học vô cùng ồn ào, một nửa thì hân hoan vì sắp được nghỉ, nửa còn lại thì đang suy nghĩ xem về nhà phải quỳ bàn giặt thế nào. 

Lớp phó học tập thay mặt các cán sự môn lên văn phòng giáo viên chép bài tập, rồi mang về một tin tức đầy phấn khởi là trường sẽ tổ chức một hoạt động tập thể vào tuần sau, nhưng địa điểm cụ thể vẫn chưa được quyết định. 

Bảo Ý không hứng thú lắm với mấy chuyến đi chơi bên ngoài, cô nằm bò ra bàn, vươn người trò chuyện với Liêu Đình Đình ở hàng ghế trước: “Cuối tuần tớ muốn đi Vạn Long, chẳng biết tiệm đồ ngọt dưới tầng một tuần này có mở không. Lần trước tớ thử bánh phô mai Basque vị hạt dẻ cười và bánh cuộn mâm xôi ở tiệm mới mở bên cạnh, chẳng ngon lắm.”

Liêu Đình Đình cũng tỏ vẻ chê bai: “Bánh bông lan của quán đó cũng ngọt gắt lắm.”

“Hay là đi phố mới đi! Bên đó mới mở một khu vui chơi giải trí đấy, nhiều trai đẹp lắm, nhân viên siêu— cấp đẹp trai luôn!” Liêu Đình Đình quay người lại, mặt mày rạng rỡ: “Bên đó có dịch vụ chơi cùng nữa, cậu có thể thuê một anh đẹp trai đi cùng suốt buổi. Hai mươi phút chỉ có tám mươi tệ thôi, siêu hời luôn!”

Mắt Lương Bảo Ý hơi lóe sáng, sau đó cô ho “khụ” một tiếng, giả vờ giả vịt nói: “Cửa hàng này có hợp pháp không đấy?” 

Liêu Đình Đình bật cười vỗ cô, hai người đùa giỡn rần rần. 

Đột nhiên có người xông vào từ cửa sau. 

“Bảo Ý, Bảo Ý, Bảo Ý…” 

Một loạt tiếng gọi gấp gáp vang lên từ cửa sau, nhưng tiếng gọi ấy nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng cười đùa ồn ào. Giọng của Từ Hành Tri mang theo chút mất kiên nhẫn, hét to hơn: “Lương Bảo Ý!!”

Người quay đầu lại trước lại là Chu Gia Thuật. Ánh mắt lạnh lùng của cậu xuyên qua đám đông, mang theo ý cảnh cáo rõ rệt.

Từ Hành Tri bất giác im bặt, cảm giác ánh mắt đối phương như đang tỏ ý: Ai cho cậu gọi cậu ấy ầm lên như thế? 

Cậu ấy lập tức thu lại vẻ mất kiên nhẫn, nhoẻn miệng cười, xin tha: “Anh Thuật, tớ sai rồi. Giúp tớ gọi Bảo Ý một tiếng đi, tớ có chuyện muốn tìm cậu ấy.”

Nghe vậy, Chu Gia Thuật liền quay hẳn người sang, hơi nghiêng đầu, vừa cảnh giác vừa khó hiểu.

Ý cậu là: Tìm cậu ấy làm gì? 

Từ bé Từ Hành Tri đã lắm chiêu trò, dù cậu ấy cảm thấy Lương Bảo Ý cũng chẳng tốt đẹp gì hơn. Nhưng Chu Gia Thuật thì cứ như một phụ huynh thiên vị, bao che cho con, trên mặt viết rõ mấy chữ: Cậu đừng có mà làm hư con tôi! 

Ôi cái tình “cha con” cảm động sâu sắc vô cùng này… 

Trong lòng Từ Hành Tri thầm oán trách.

Chu Gia Thuật cao 1m82, vai rộng chân dài, mặt mày sắc lạnh, cộng thêm bản tính trầm mặc tỏ vẻ cool ngầu, khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng, trông hệt như một vệ sĩ câm bên cạnh công chúa, trông rất có vẻ sẵn sàng đứng lên chém người nếu thấy có gì không ổn.

“Không, không có gì, không có gì thật mà, tớ tìm cậu ấy là để mượn tài liệu Ngữ văn lớp các cậu thôi…” Trong lòng Từ Hành Tri hơi chột dạ. Cậu ấy bị chặn lại bởi hàng người ngồi phía sau, đám người ngồi ở sau không biết đang tụ tập xem cái quái quỷ gì đó nên cậu ấy chỉ có thể luồn lách qua kẽ hở, đứng cách đám người chắp tay lại: “Anh Thuật, xin cậu đấy, sắp vào học rồi.” 

Lương Bảo Ý là cán sự môn Ngữ văn, lúc này Chu Gia Thuật mới rủ mắt, vỗ nhẹ vào eo cô. Kết quả là không ngờ Lương Bảo Ý đột nhiên động đậy, thế là Chu Gia Thuật vô tình vỗ vào mông cô. 

Bảo Ý quay phắt lại nhìn cậu, lông mày nhíu chặt lại. Mặt cô tỏ vẻ không thể tin nổi: Chu Gia Thuật!!!

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều im lặng. 

Đáng lẽ Chu Gia Thuật nên nói một câu xin lỗi, nhưng cậu không nói được nên lúc nào cũng bị chậm nửa nhịp trong các tình huống xã giao thông thường. Mặc dù sự ăn ý giữa cậu và Lương Bảo Ý đã được vun đắp qua năm này tháng nọ, nhưng sự ăn ý này không bao gồm chuyện lỡ tay sàm sỡ thì phải xử lý thế nào.

Sau một hồi, cậu mím môi, quyết định xử lý lạnh, trầm mặc chỉ tay về phía Từ Hành Tri.

Bảo Ý cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trừng mắt nhìn cậu, cứ như thể đang đòi một lời giải thích hợp lý, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cậu không phải cố ý. Đáng ra cô phải nên nhân cơ hội này trêu chọc cậu đôi ba câu, tiện thể tống tiền một phen chứ? 

Có lẽ là vì… cái cảm giác xa lạ chết tiệt kia… đột nhiên bao trùm lấy cô. 

Cô không muốn đi sâu phân tích nó. Nhìn thấy cậu chỉ tay về phía Từ Hành Tri, cô như được đại xá, lập tức chạy về phía cậu ấy. 

Cô và Từ Hành Tri cũng quen nhau từ nhỏ. 

Ba người họ sống cùng một khu chung cư. 

Hồi bé, cô và Từ Hành Tri đã không ít lần gây họa cùng nhau, đến mức sau khi lớn lên biết xấu hổ rồi, cô thường nghiêm mặt nói: Mẹ tớ không cho tớ chơi với đồ ngốc.

Sau đó vì nhiều lần giơ ngón giữa với cô mà Từ Hành Tri đã bị Chu Gia Thuật đánh. 

Đến gần rồi, cô vừa định hỏi Từ Hành Tri là “Cậu tìm tớ làm gì?”, nhưng vừa nhìn thấy cậu ấy, cô liền bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Tóc cậu…” 

Một lọn tóc được nhuộm tím, gió vừa thổi là bay phất phơ. 

Dưới lớp đồng phục, cậu ấy còn mặc một cái áo sơ mi hoa, đúng là quá ăn chơi.

Vốn dĩ cậu ấy đã có vẻ ngoài thanh tú, nay còn ăn mặc lòe loẹt, đến Bảo Ý cũng muốn gọi cậu ấy một tiếng chị em.

Từ Hành Tri giơ ngón tay lên làm động tác “suỵt”, đắc ý nhướn mày. Nhưng cậu ấy không quên mục đích chính của mình, nhỏ giọng dùng khẩu hình nói: Có trai đẹp tìm cậu đấy. Từ giờ đừng nói anh đây không thương cậu nha. 

Vẻ mặt trông rất gợi đòn. 

Lại là trai đẹp… Bảo Ý thầm nghĩ, chẳng lẽ gần đây lá số của cô có dấu hiệu sẽ gặp được trai đẹp à? 

Nhưng Bảo Ý cũng nghi ngờ trai đẹp trong miệng cậu ấy có khi lại là chính cậu ấy ấy chứ, rồi cô lại hoài nghi về định nghĩa trai đẹp của cậu ấy. Cô nheo mắt, giơ tay làm động tác cứa cổ, ý là: Cậu xưng anh với ai đấy! Cậu mà trêu tớ là cậu chết chắc!

Dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng vì muốn trốn khỏi lớp học, Bảo Ý vẫn đi theo Từ Hành Tri. 

Vừa đi cô vừa túm lấy mớ tóc tím của cậu ấy: “Cơn điên của cậu cuối cùng cũng phát tác rồi à? Cẩn thận dì Cao đánh gãy chân đấy.” Nhân tiện cô hỏi thêm: “Rốt cuộc ai tìm tớ vậy?”

Vừa nãy cô cũng loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu ta và Chu Gia Thuật, cô lại hỏi tiếp: “Cậu mượn tài liệu gì cơ?” 

Từ Hành Tri thấy sắp không lừa nổi nữa, chột dạ giục cô đi nhanh hơn: “Ôi dào, hỏi gì mà lắm thế, đến rồi tự khắc biết. Hỏi hỏi hỏi, cả ngày chỉ biết hỏi thôi, cậu là dấu chấm hỏi thành tinh à?” 

Bảo Ý: “…” Nếu giết người mà không phạm pháp thì… 

Hãy biết ơn vì cậu đang sống trong một xã hội pháp trị đi! 

Ra khỏi lớp học, Từ Hành Tri lấy ra một chiếc kẹp tóc đen từ túi đồng phục, rồi lại móc ra một chiếc gương nhỏ từ chiếc túi còn lại. Cậu ấy vô cùng lịch sự, nho nhã kẹp gọn lọn tóc đó lại, rồi chỉnh lại tóc tai để che kín hơn: “Thế này chẳng phải không thấy nữa đấy thôi.” 

Bảo Ý giơ ngón cái với cậu ấy: “Cậu cũng hơi bị nổi loạn rồi đấy, nhưng chưa đủ. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ để nó lộ ra, sợ gì chứ! Tuổi trẻ là phải dám nghĩ! Dám làm! Dũng cảm nổi loạn, dũng cảm chịu đòn!” 

Cô vươn tay vung lên không trung, dõng dạc, đanh thép, như thể một giây sau là có thể anh dũng hy sinh vậy. 

Từ Hành Tri lại giơ ngón út với cô: “Anh Thuật của tớ có biết bao ưu điểm thế mà cậu chẳng học được gì cả, chỉ học được mỗi cái thói cà khịa đó thôi.” 

Bảo Ý không chỉ học được cách cà khịa, mà còn học được luôn cả cái thói nói dối trắng trợn kiểu tiêu chuẩn kép đỉnh cao ấy: “Cậu ấy còn chẳng nói được ấy chứ mà cà khịa. Toàn nói linh tinh, bớt dựng chuyện lại đi!” 

Từ Hành Tri lại lặng lẽ giơ ngón cái lên. 

“Không thì sao hai người các cậu ngày nào cũng cấu kết với nhau làm chuyện xấu chứ.” 

Bảo Ý đá cậu ấy một cái. 

Từ Hành Tri né xa nửa mét, rồi đột nhiên hất cằm ra hiệu cho cô nhìn về phía trước. 

Bảo Ý chưa kịp đá cú thứ hai thì đã thấy lớp trưởng lớp 8 đang đứng thẳng tắp ở góc cầu thang, bộ dạng có chút cứng ngắc, vẫy tay với cô. 

Từ Hành Tri cười gian như mụ tú bà ở Thúy Hồng Lâu, ra hiệu bảo cô mau qua đó. 

Bảo Ý lập tức cảm thấy có gì đó sai sai. Cô nghi ngờ liếc nhìn Từ Hành Tri một cái, nhưng đã đến đây rồi thì cũng không tiện quay đầu bỏ đi, cô đành phải cứng đầu bước qua đó vậy.

“Xin… chào? Cậu tìm tớ à?” Cô ngẩng lên nhìn nam sinh trước mặt, nhận ra đúng là mình từng gặp cậu ta. Hình như hồi đại hội thể thao năm lớp 10 còn từng kết bạn WeChat với cậu ta, nhưng chắc chưa bao giờ nói chuyện. 

Cậu bạn này cao xấp xỉ Chu Gia Thuật, chỉ là gầy hơn một chút, dáng người cũng không đẹp bằng Chu Gia Thuật. 

Ngô Trạch cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng thực ra trong lòng cậu ta đang bấn loạn hết cả lên.

Tính cách của Lương Bảo Ý rất hiền lành, hoạt bát cởi mở, nhưng vì cô quá xinh đẹp nên vẫn tạo ra chút cảm giác xa cách. 

Tim Ngô Trạch đập rộn ràng, lỗ tai đỏ bừng. Cậu ta lấy ra một phong thư, hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm: “Lương Bảo Ý, tớ thích cậu. Ngay từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã thích cậu rồi. Đây… là thư tình của tớ, hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội. Tớ sẽ luôn đợi câu trả lời của cậu. Cậu… cậu có WeChat của tớ mà.” 

Cậu ta căng thẳng đến mức nói lắp, sau đó đột nhiên nhét phong thư vào tay cô với tốc độ nhanh như chớp, rồi sải bước chạy nhanh lên cầu thang. 

Chạy mất rồi. 

Chạy như thỏ xổng chuồng vậy! 

Bảo Ý trầm trồ cảm thán. Đến mức cô hoàn toàn không hề nhận ra, trong tay mình đã cầm thứ không nên nhận— 

A a a, thư tình! 

Đây đâu phải thứ có thể nhận bừa bãi được chứ?

Cậu quay lại đây, quay lại đây ngay cho tớ! 

“Ê—!” 

Chờ đến lúc cô chân thành gọi với theo, thì người ta cũng đã chạy mất dạng rồi. Nghe thấy giọng cô, cậu ta còn quay đầu lại, vừa ngượng vừa phấn khích bổ sung thêm một câu: “Tớ đợi cậu đấy!” 

Đợi đợi đợi, đợi cái đầu cậu ấy… Sao giờ cậu không đợi chút luôn đi. Bảo Ý đưa tay ra một cách vô ích: Bạn học à, cậu đừng có mà hại tớ chứ! 

Đương nhiên, Ngô Trạch tự chấm cho màn biểu hiện vừa rồi của mình 99 điểm, trừ một điểm là do cảm thấy hoàn cảnh lúc ấy không đủ ấm áp và lãng mạn lắm. 

Nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu ta được. Không phải cậu ta cố tình chọn thời gian và địa điểm không có chút không khí nào như vậy để tỏ tình, thật ra cậu ta đã cố tình sắp xếp hẳn mấy lần tình cờ gặp gỡ, nhưng lần nào Chu Gia Thuật cũng kè kè bên cạnh cô. 

Cuối cùng, cậu ta đành nhờ Từ Hành Tri, người cũng là bạn thân từ bé của cô kêu một mình cô ra đây. 

Thậm chí vì để thuyết phục được Từ Hành Tri, cậu ta đã đồng ý mua bữa sáng cho cậu ấy suốt một tuần. 

Từ Hành Tri thấy tiền sáng mắt, vô nhân tính, còn nghiêng đầu huýt sáo với Bảo Ý, khiến tai của Ngô Trạch trông càng đỏ hơn. 

Hai người kia vèo một cái đã biến mất, để lại Bảo Ý ngổn ngang một mình trong gió. Một lúc sau, cô mới hoang mang thốt lên một tiếng: “Hả?”

Sau đó, trong lòng cô thét lên: Từ Hành Tri, cậu chết chắc rồi!

– 

Chuông vào lớp vang lên. Ngô Trạch vẫn còn đang xuất thần, Từ Hành Tri kéo lấy cổ áo cậu ta từ phía sau rồi dùng giọng Quảng Đông bồi dọa dẫm: “A Trạch à, tuyệt đối đừng để anh Thuật của bọn tớ tóm được nha! Một đấm là đầu cậu nở hoa đấy! Vệ sĩ của công chúa đường Minh Quế đấy, cậu ta trầm lặng ít lời, giết người không thấy máu đấy!” 

“Phú quý— phải liều mới có chứ.” Ngô Trạch nheo mắt, ngước mắt 45 độ vờ nhìn trời xanh, kéo dài giọng tiếp tục diễn.

Chưa được hai giây, cậu ta lại mất bình tĩnh, dè dặt ho nhẹ một cái rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy tớ có hy vọng không? Liệu tớ có cơ hội có được một mối tình học đường ngọt ngào không? Tớ có thể vào đội đặc công học vài chiêu, đảm bảo không làm kinh động đến anh Thuật vệ sĩ ngự dụng hoàng gia nhà cậu đâu.” 

Giỡn được một nửa, cậu ta nghiêm mặt nói: “Không phải hai người là bạn từ thuở bé à? Giúp tớ nói tốt vài câu đi.” 

Từ Hành Tri xòe tay ra: “Tình báo không đầy đủ mà còn muốn trộm pha lê à? Tớ và Bảo Ý một năm nói với nhau chẳng được mấy câu. Mẹ tớ sợ tớ làm hư con gái nhà người ta, ngày nào cũng dặn đi dặn lại. Sau lần tớ dẫn Lương Bảo Ý đi trèo cây trong công viên, mẹ tớ đã cấm tuyệt đối không cho tớ làm phiền người ta nữa rồi. Chi bằng cậu nhờ anh Thuật của bọn tớ nói tốt cho cậu còn hay hơn. Chỉ cần cậu có gan! Mà với mối quan hệ dính như keo như sơn của Lương Bảo Ý và anh Thuật của tớ, chuyện cậu tỏ tình với Lương Bảo Ý có khác gì đập chậu cướp hoa đâu. Tớ không dám nói tốt giúp cậu đâu, tớ sợ anh Thuật nhà tớ dìm tớ xuống ao mất!” 

“Cậu cũng cẩn thận ý, coi chừng bị ám sát đấy!” Từ Hành Tri nghĩ mà sợ, nói. 

“Sao nghe cậu nói mà mập mờ vậy nhỉ.” Ngô Trạch hoang mang nhìn cậu ấy. 

“Mập mờ cái gì? Đấy là tình anh em thắm thiết, là tình cha con cảm động trời đất! Cậu thì biết cái thá gì chứ!” 

Nói xong, Từ Hành Tri tự nhiên chẳng còn chút tự tin nào nữa, cậu ấy bất chợt nhớ tới ánh mắt “Cậu đang to tiếng với ai vậy?” của Chu Gia Thuật khi nãy, không nhịn được mà nói thầm một câu: “Ơ…?: 

Cái đó, ơ?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.