Tôi cắn bít tất, hướng hắn nháy mắt mấy cái. Quao… thì ra là hắn thích kiểu trêu chọc này sao.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng tôi, chiếc bít tất vừa nhét vào lại bị hắn rút ra, tiện tay ném xuống đất.
Hắn lau con d.a.o găm sáng bóng, kề vào cổ tôi.
"Gọi điện thoại cho người nhà cô, năm trăm vạn lượng một xu không thể thiếu. Nếu không —— "
Lưỡi d.a.o găm đẩy gần lại một chút, đau nhức bén nhọn, "Cô đừng nghĩ sẽ nhìn thấy mặt trời ngày mai."
Tôi trầm mặc hai giây.
"Đã hiểu. Nếu anh không thích ánh sáng, chúng ta có thể kéo rèm cửa."
Trai đẹp: "? ? Đùa giỡn với ông đây sao?"
Lưỡi d.a.o kia lại tới gần, lại hướng phía trước chút nữa, chỉ thiếu chút nữa là sẽ rách da chảy máu.
Tôi cũng không dám lại đùa hắn, thở dài khuyên nhủ: "Thực không dám giấu giếm, anh tốt nhất là thả tôi ra. Tôi chính là Thiên Sát Cô Tinh (sao chổi),bắt ai khắc ai, một khắc một cái chuẩn. Anh nếu không muốn c.h.ế.t, tốt nhất là thả tôi ra."
Hắn liếc nhìn tôi một chút, "Tôi là bắt cóc, không phải muốn cùng cô chơi trò cosplay."
Hắn thế mà không tin. Nhưng vừa dứt lời, quạt trần trên đỉnh đầu vốn đang chạy bình thường lại bỗng nhiên tăng tốc ——Một giây, hai giây.
Quạt trần phi tốc rơi xuống.
Hắn thấp giọng chửi một tiếng, bay nhào tới, đẩy tôi cùng hắn lẫn ghế ngã nhào xuống đất.
Tư thế này thật mập mờ.
Bờ môi kia nhìn rất mềm, tôi không nhịn được muốn cắn một cái.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-choi-khong-khac-noi-toi/1158186/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.