Cô đặt điện thoại xuống, trước khi mở cửa còn hỏi lại một tiếng, “Ai thế?”
Ngoài cửa truyền vào giọng nói trầm ấm và êm tai của đàn ông, “Anh đây.”
Ngay lập tức, Tô Đào nhận ra đó là giọng của Trần Gia Hữu.
Cô mở hé cửa, ló đầu ra nhìn anh, “Sao anh lại đến đây?”
Trần Gia Hữu nhét một tay vào túi, do chênh lệch chiều cao, anh nhìn cô từ trên cao xuống, khẽ nhướng mày, lại khom người đến gần, hỏi, “Em nghĩ anh sẽ yên tâm để bạn gái ở một mình bên ngoài hay sao?”
“Ở đây không phải thành phố A, em vẫn còn lạ nước lạ cái, chẳng may đi lạc thì phải làm sao?”
Tô Đào, “Ở đây rất an toàn, không có nguy hiểm gì cả.”
Trần Gia Hữu rướn khoé môi mỉm cười, “Xem ra là em không chào đón anh rồi.”
Lúc bấy giờ, Tô Đào mới nhận ra hai người vẫn đang đứng ngoài cửa, cô vội nhường đường cho anh đi vào, nói, “Anh vào phòng trước đã.”
Trần Gia Hữu nhấc bước đi vào, quan sát chiếc giường đôi cỡ lớn ở giữa căn phòng, bên trên còn có chiếc áo khoác cô vừa mới tiện tay cởi ra, ga giường hơi nhăn nhúm, có vẻ như cô vừa nằm lên.
Tô Đào ngập ngừng hỏi, “Bác gái ở nhà có biết anh sang đây không?”
Trần Gia Hữu, “Em yên tâm, bà ấy ngủ rồi. Nếu em để ý như thế, sáng mai anh sẽ tranh thủ về nhà sớm.”
Khi ấy Tô Đào vẫn chưa kịp phản ứng.
Đến một lúc sau, cô mới hiểu lời anh nói.
Thế nên…
Tối nay, anh định ngủ ở lại đây thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-em-do-mat-roi/1208233/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.