Trong tích tắc ấy, Tô Đào có hơi phân tâm.
Bởi vì ở góc độ này, cô có thể nhìn thấy phần xương quai xanh hiện ra lồ lộ bên dưới cổ áo đang phanh ra của Trần Gia Hữu.
Cô tự thấy bản thân tội lỗi đầy mình.
Trần Gia Hữu đang hỏi chuyện vô cùng nghiêm túc, mà cô lại mất tập trung vì mải đắm chìm trong nhan sắc của anh.
Cô khẽ li3m môi, lại ăn thêm một miếng bánh ngọt trước mặt, cất giọng thật khẽ, thật nhẹ nhàng, "Ngày mai trả lời cũng được..."
Cô vốn chỉ định xem thử mà thôi.
Trần Gia Hữu cúi mắt nhìn cô.
Dường như trong khoảnh khắc ngắn ngủi vừa nãy, vì những lời cô nói qua điện thoại đêm nay mà anh đã trở nên không giống với bản thân mình nữa.
Khoé môi hơi nhếch lên, anh hỏi cô, "Có cần lấy cho em một chai nước không?"
Tô Đào đang hơi nghẹn, nghe thế thì gật đầu ngay tắp lự, "Ừm."
Trần Gia Hữu mang nước đến cho cô, rồi anh nói, "Tôi thấy em ăn rất ngon miệng, có điều giờ đã muộn rồi, em cũng nên ăn ít thôi."
Cách thức quan tâm săn sóc thế này rất dễ khiến người ta cảm động.
Tô Đào chống cằm nhìn anh.
"Trông anh tối nay giống như đã gặp chuyện buồn lòng gì thì phải."
Trần Gia Hữu, "Em thông minh thế, vừa nhìn đã nhận ra."
Tô Đào cố ý bông đùa, "Nếu không phải phiền lòng vì chuyện công việc, thì chính là buồn tình, bằng không sao anh lại uống rượu vào nửa đêm nửa hôm thế này."
Trần Gia Hữu, "Tôi không uống nhiều, chỉ uống một ly xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-em-do-mat-roi/1208296/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.