Lộ Hy mở mắt ra, quản trị viên với hình tượng Bé Phá Án có đôi cánh đang ở trước mặt cô.
“Chào mừng đã về sảnh trò chơi, thám tử đã thành công dẫn đường cho nhân vật cảnh sát bắt hung thủ, nhận được 1 cơ hội rút kỹ năng.” Lộ Hy đi theo Ngôn Diệc Chân vào trong. (*) Đây hình như là câu cửa miệng của bên đạo giáo, tương tự như câu A di đà Phật bên Phật giáo ấy. Lộ Hy ngẩng đầu lên, không thấy bất cứ ai.
“Mời người chơi rút kỹ năng.” Lộ Hy chưa kịp giải thích thì cửa đạo quán đã từ từ mở ra, một thiếu nữ khoảng 20 tuổi dẫn theo một cậu bé chừng 7 – 8 tuổi bước ra, cả hai đều mặc đạo bào, trông khá thú vị.
Lộ Hy hơi nghiêng đầu: “Vừa rồi bọn tôi nói chuyện lâu như thế, hẳn là anh đã nghe được hết rồi đúng không? Không muốn nói gì khác à?”Giọng nói không có gì đặc biệt nhưng tốc độ nói rất nhanh, hơi thiếu hơi, xem ra vị quản trị viên này không phải là người giỏi ăn nói.
Tiếng máy móc của Bé Phá Án lại vang lên: “Nghe thấy, ngài mặc quân trang vừa nghiêm chỉnh lại vừa ngầu.” Lộ Hy xua tay: “À, tôi xem một chút thôi.”
Lộ Hy thẹn quá hóa giận: “Câm miệng!” Quản trị viên nhìn Lộ Hy từ trên cao: “Phải đi rồi, chúc ngài thuận lợi qua màn nhé.”Lộ Hy nghe vậy như rơi vào sương mù, nhưng có vẻ anh ta không có ý định giải thích gì. A Nguyệt cười mắng: “Dám lừa tôi à, bà đây đánh gãy chân cô bây giờ!”
Không biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-nghi-can-so-mot-lai-la-anh/861638/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.