Edit: Thịnh Ái Tư Tư
Tôi về chỗ ngồi. Nhưng tôi không đi bằng chân. Tôi như Tôn Ngộ Không, cưỡi mây, đã thế còn mây trắng, bồng bềnh.
Việt vụt đứng lên. Nó là đứa khá nhất trong bọn con trai, và do đó, luôn luôn ghen tị với đứa khá nhất trong bọn con gái:
-Thưa Thầy, bạn Ly xem phim “Gatsby” thì được 10 điểm. Còn em xem phim “Tèo Em” thì được bao nhiêu điểm ạ?
Thầy giáo ngạc nhiên nhìn nó:
-Thầy không cho điểm phim. Mà cho điểm Lịch sử qua phim. Bao giờ em tìm được sự liên quan giữa “Tèo Em” và Lịch sử, Thầy sẽ xét.
Bọn con gái rầm rộ vỗ tay. Bé Việt cô đơn ngồi xuống tẽn tò.
Dừng lại
Các bạn học sinh ơi, các bạn chắc chắn cũng như Ly Cún này, luôn luôn được thầy cô nhắc nhở là học phải đi đôi với hành.
Nhưng thực tế thì sao?
Thực tế là khi chúng ta đi ăn phở, luôn luôn thấy có hành. Đi ăn hủ tiếu cũng vậy. Đặc biệt, khi ăn cơm tấm, không có hành tươi thì cũng có hành khô. Ngoài ra không thấy hành ở đâu nữa hết.
Nói tóm lại, ta chỉ có khả năng học, mà không có khả năng hành, trừ khi đi ăn phở. Mà phở là món đắt, đâu ăn được thường xuyên. Và Ly Cún, Mai Tồ cùng các bạn cứ tưởng chuyện ấy đời đời không thay đổi.
Nhưng hôm nay, thầy giáo Lịch sử đã làm khác. Đã rắc hành không phải lên một món ăn, mà là lên cái đầu Ly Cún.
Tiếp tục
Khỏi phải nói, cái điểm 10 Lịch sử của tôi gây nên một cơn chấn động
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-thay-khong-mai-teen-teen/384713/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.