Anh cả?
Lương Mộng Nhàn cảm giác đầu mình không đủ dùng.
Cô ta kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn thoáng qua Hứa Tiễu Tiễu, lại lần nữa nhìn về phía Hứa Mộc Thâm.
Nhất định là cô ta bị ảo giác đúng không?
Bằng không sao có thể sẽ nghe được câu nói đó?
Cô ta nuốt một ngụm nước miếng, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước, "Cô, cô nói cái gì?"
Chỉ là giờ phút này, ba người trong sân, không ai thèm để ý đến cô ta.
Chính Hứa Tiễu Tiễu cũng không thể nói rõ được nguyên nhân, giây phút thấy Hứa Mộc Thâm tựa như gặp được người thân vậy đó, sau khi gọi một tiếng anh cả, cổ họng có chút nghẹn ngào.
Kỳ thật, thật ra cô hy vọng có thể đánh với Lâm Ý Thành một trận, cũng tốt hơn những lời đả thương người ta hiện giờ!
Cô muốn mau chóng rời khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại anh ta.
Một tiếng anh cả tội nghiệp của cô làm trái tim Hứa Mộc Thâm co rút lại.
Không tự giác, ánh mắt anh rơi xuống cánh tay Lâm Ý Thành đang giữ cô, mặt mày nhíu lại, một nỗi tức giận bùng lên.
Lâm Ý Thành thấy Hứa Mộc Thâm, hoảng sợ.
Phải biết rằng, Hứa Mộc Thâm lớn hơn anh ta năm tuổi, anh ta nghe những câu chuyện truyền kỳ của Hứa Mộc Thâm mà lớn lên.
Từ nhỏ Hứa Mộc Thâm chính là con nhà người ta trong miệng cha mẹ, nhưng cố tình, con người anh lại có sức hút riêng, sẽ không khiến người khác chán ghét, ngược lại từ sâu trong lòng thầm bội phục anh.
Anh là vua lũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sao-van-cu-luon-thich-em/1868422/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.