Tờ mờ sáng, đoàn quân lặng lẽ chia mười đạo như đã định lần lượt rời khỏi rừng Trầm tích.
Ta và Tô quân sư chỉ dẫn theo một đạo quân nhỏ, mục đích chỉ để bảo vệ an toàn cho hai người, rời đi muộn nhất.
Ngồi trên xe ngựa, dù có hơi xóc nảy một chút, nhưng tốt hơn cảm giác trên lưng ngựa nhiều. Ta thỉnh thoảng lại vén màn lên nhìn ra ngoài. Trong lòng lại nhóm lên một tia hy vọng nhỏ, nếu muốn thoát ra khỏi đây, hôm nay chẳng phải là thời cơ tốt nhất hay sao? Đám sát thủ của Sơn Cốc đã đi theo Hàn tướng quân ra trận thời cơ này hẳn là ngàn năm có một.
Cứ suy nghĩ đông tây một hồi, chúng ta đã tiến tới giữa đồng bằng Trung Hà. Khi xe ngựa dừng lại, cả người ta đã ê ẩm. Tiếng nói của người bên ngoài vang lên: “ Mời đại nhân xuống.”
Tô quân sư tự mình vén màn nhảy xuống. Khi ta bước ra khỏi xe ngựa, hơn trăm sát thủ Sơn Cốc mặc hắc y trước mặt thật sự là một cảnh tượng giật mình.
Nam nhân đứng cạnh ta vẫn bình tĩnh, đối diện chúng ta lúc này là Mã Tiệp, hắn không giống như đang giúp Lương quốc đánh quân chi viện, toàn thân cao thấp đều tỏa ra sát khí của sát thủ.
Những người hộ tống cũng cầm chắc giáo mác chĩa về ta cùng Tô quân sư.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, giọng nói của Mã Tiệp phía đối diện đã chuyển tới: “ Hạ Thiên Vũ, thiếu chủ đã chuẩn bị long trọng như vậy để tiễn ngươi lên đường, hẳn là đủ coi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-cung-phi/1725482/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.