Nhược Mai Lâm dìu Nhật Phong xuống tràng kỷ trong phòng hợp cẩn của Lập Ái.
Nàng nhìn chàng nói :
- Nhật Phong, nếu ngươi có chết thì cũng còn có một giọt máu của ngươi.
Nhật Phong ngây dại nhìn nàng.
Mai Lâm lắc đầu thở dài :
- Ngươi có biết ngươi sắp chết không? Mai Lâm không muốn có cái ngày này, nhưng Mai Lâm không thể chống lại ý muốn của Lập Ái. Nhật Phong, ngươi hiểu cho ta chứ.
Mai Lâm thở dài :
- Nhật Phong, ngươi đừng oán hận Mai Lâm nhé. Dù sao chăng nữa vẫn còn giọt máu của ngươi.
Mai Lâm đặt tay lên thắt lưng Nhật Phong. Nàng vừa cởi thắt lưng của Nhật Phong vừa nói :
- Mai Lâm đã yêu Nhật Phong, và cũng đã hận Nhật Phong.
Nàng từ từ cúi xuống đặt hai cánh môi mọng ướt lên trán Nhật Phong. Mùi da thịt mùi phấn hoa, phấn thơm giai nhân như kích thích dược “mê tình” đang có trong nội tạng của Nhật Phong, khiến đôi mắt đờ đẫn vụt sáng lên. Ðôi tay Nhật Phong theo quán tính của một kẻ mất thần thức mà chỉ theo sự thôi thúc của bản năng. Ðôi tay đó đặt lên hai bờ vai của Mai Lâm ghịt trể xiêm y nàng.
Chiếc áo khoác ngoài rời khỏi tấm thân đầy đặn của Mai Lâm để lộ ra chiếc yếm thêu hoa văn nhã. Không còn chiếc áo khoác che chắn bên ngoài, thân thể nàng tỏa hương thơm của một đoá hoa đang rắc nhụy đặng dụ ong về.
Hai cánh mũi Lãnh Nhật Phong như phập phồng để thu nạp tất cả những mùi thơm mà Như Bình muốn chàng phải đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-kiem-vuong/1897875/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.