Người đàn ông ngồi trong phòng thẩm vấn, bứt rứt vò đầu, hai chân không ngừng cọ xát xuống sàn, Cầm Mạch đẩy ly cà phê trước mặt về phía anh ta một chút, rồi dựa vào lưng ghế, mặt không cảm xúc nhìn anh ta. Hứa Thành Vũ ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống, lẩm bẩm tự nói: “Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi! Nếu không phải tại tôi, nếu không phải tại tôi, thì em ấy đã không… đã không…” Đột nhiên, anh ta bật dậy, chân ghế cọ xát với sàn tạo ra âm thanh chói tai. Đôi mắt đỏ ngầu đầy nước mắt của anh ta lấp lánh, hai tay đấm mạnh xuống bàn, tạo ra một tiếng động vang dội, Cầm Mạch thấy rõ những đường gân nổi lên trên hai cánh tay rắn chắc của anh ta, như thể có thể nghe thấy tiếng máu chảy cuồn cuộn trong đó. “Đám cảnh sát các người làm ăn kiểu gì vậy! Đã mấy ngày rồi! Mấy ngày rồi! Mau nói cho tôi biết hung thủ là ai! Nói đi! Nuôi lũ vô dụng như các người có ích gì! Không điều tra được gì cả, tôi sẽ tự đi giết hắn! Giết hắn!” Anh ta trừng mắt nhìn Cầm Mạch, cơ mặt co giật không đều. “Ầm…” Anh ta lại đập mạnh xuống bàn một lần nữa. Cầm Mạch liếc qua chiếc bàn, phải công nhận rằng chất lượng của nó khá tốt. Tóc anh ta bị vò đến rối tung rối mù, chắc trước đây, Hứa Thành Vũ cũng từng là một “mỹ nam”, mái tóc kiểu trẻ trung dài phủ nửa mắt, nhưng giờ thì hoàn toàn không còn vẻ đẹp trai nữa, ngược lại trông lôi thôi như một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-tam-ly-thanh-mang/2783371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.