“Cho… cho tôi xin một điếu thuốc được không?” Lăng Hữu Tài ngồi trên ghế, lưng còng xuống, trông thật đáng thương và tiều tụy. “Mời.” Cầm Mạch đưa cho ông ta một điếu thuốc, đừng hỏi vì sao một cô gái như cô lại có thuốc lá trên người, vì Ninh Tề Thương không hút thuốc, còn điếu thuốc này là của lão Viên đưa cho. “Cảm, cảm ơn.” Lăng Hữu Tài vội vàng nhận lấy, cúi đầu hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nhả ra một vòng khói, sau đó mới bắt đầu nói: “Tôi và mẹ của Tiểu Uyển ly hôn vào cuối năm 99, cô ấy chê tôi nghèo, rồi đi theo một người nhà giàu, đến con gái cũng không cần nữa.” Một nét chế giễu thoáng hiện lên trên khuôn mặt ông, rồi ông hít thêm một hơi thuốc nữa, nhắm mắt lại, trông như đang tận hưởng điều gì đó. “Sau khi ly hôn, tôi không biết mình có thể làm gì, tôi đúng là một kẻ vô dụng mà. Một thời gian dài, ban ngày, tôi dẫn Tiểu Uyển đi ăn xin, đêm thì ngủ dưới gầm cầu, nhiều lúc tôi nghĩ, cuộc đời này cứ thế mà qua đi cũng được, dù sao sống cũng chỉ là đau khổ. Nhưng, nhưng…” Ông vò đầu bứt tai, giọng nghẹn ngào đến đau lòng, “Nhưng tôi vẫn còn Tiểu Uyển. Tôi không thể để con bé sống một cuộc đời khổ sở như tôi được, vì vậy, tôi bắt đầu làm từ những công việc thấp kém nhất. Tôi chẳng biết làm gì cả, nhưng không sao, tôi cứ học từ từ. Sau này, tôi làm công việc sửa nhà, Tiểu Uyển cũng học xong cấp hai, nhưng tôi thật sự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-tam-ly-thanh-mang/2783376/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.