Ninh Tề Thương bị kẹt ở giữa, vô tình bị hai người cùng lúc nhìn với ánh mắt đầy phẫn nộ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra ╮(╯﹏ ╰)╭ Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn phải quay trở lại chuyện chính, lần này, Trần Duyệt Tường phối hợp hơn rất nhiều, xem ra là bị cú ra tay vừa rồi của Ninh Tề Thương dọa cho sợ rồi, nhờ vậy mà Cầm Mạch cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, sau khi hỏi vài câu không quan trọng, cô bắt đầu đi vào trọng tâm: “Anh đến đây tự thú, vậy xin hỏi tại sao những ngày trước anh không tự thú? Khi chúng tôi đến nhà anh điều tra, sao anh không ra tự thú luôn?” Trần Duyệt Tường vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, nhưng không hiểu sao lúc nói chuyện cứ tỏ ra cẩn trọng, nói một câu lại liếc nhìn Ninh Tề Thương một cái, như thể sợ anh nhào tới đánh mình vậy, “Lúc đó tôi không dám. Tôi đã giết người, đâu thể nào thừa nhận ngay lập tức được, hơn nữa lúc đó các người còn ở nhà tôi nữa, nếu tôi thừa nhận ngay lúc ấy, thì sẽ không còn là tôi tự thú nữa mà là bị các người bắt rồi, tự thú thì còn có thể được xử nhẹ hơn, tôi biết mà, hì hì.” Vừa nói, hắn vừa cười một cách thần kinh khiến Cầm Mạch không khỏi nhíu mày, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở một câu: “Anh đã giết bốn cô gái, mà còn nghĩ mình có thể được xử nhẹ sao?” Quả nhiên, nghe thấy vậy, mặt Trần Duyệt Tường cứng đờ, hắn vô thức mím môi, hai tay đan chặt trước ngực, Cầm Mạch nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sat-thu-tam-ly-thanh-mang/2783403/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.