- Không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu! - Anh cười cười, không muốn để cho cô lo lắng chuyện anh và Mộ Dung Tuyết. Phiền não cũng để một mình anh chịu đựng đi! Cô chỉ cần luôn vui vẻ là tốt rồi.
Diệc Tâm Đồng cảm thấy rõ ràng đè nén và khổ sở của anh, mà cái gì cô cũng không thể giúp anh, chỉ có thể ôm hông anh cho anh một chút sức mạnh.
Anh liếc xuống chân cô hỏi:
- Chân vẫn chưa khỏe sao?
- Đã tốt lắm rồi, mấy ngày nữa là có thể tháo bột!
Anh gật đầu một cái, đứng dậy ôm cô đi lên lầu.
Mệt mỏi cả ngày, anh cũng không còn tinh lực nhìn mặt cô, hai người ngã xuống giường. Tay của anh siết chặt lấy cái eo thon nhỏ của cô, một cánh tay ôm cổ của cô ấn cô vào trong ngực mình, nhỏ giọng nói:
- Ngủ đi!
Cô cố hết sức giãy giụa, sau đó đổi một tư thế thoải mái trong ngực anh, nằm ngực nặng nề đi vào giấc ngủ.
Sau khi Phi Ưng tỉnh lại, biết cô đến thăm anh, trong lòng ảo não một hồi. Thật vô dụng, chỉ có đua xe lại làm cho chính mình bị thương nghiêm trọng như thế. Anh hung dữ trợn mắt nhìn thuộc hạ của mình mấy lần, quát:
- Sau này không có việc gì, không được đi làm phiền cô ấy, có nghe không hả?
- Làm phiền ai? - Diệc Tâm Đồng đẩy cửa ra chống gậy đi vào, Phi Ưng nhanh chóng điều chỉnh tốt cảm xúc, nhìn cô khập khiểng đi về phía anh, lông mày anh không tự chủ nhíu lại -
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/satan-diu-dang-nhat-duoc-co-vo-nho/90114/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.