Từ Dương quả thật là người dễ nhìn, lúc trưởng thành lại thanh tú, phần lớn Alpha gặp cậu ta đều có thiện cảm.
Thỉnh thoảng Từ Dương nhìn lên tầng, từ khi được bà nội Ngụy đón về, cậu ta đã tự cho rằng mình sẽ trở thành Omega của Ngụy Thầm, mặc dù bản thân chỉ mới gặp Ngụy Thầm vài lần, nhưng ý nghĩ này đã ăn sâu vào đầu cậu ta từ lâu.
Từ Dương hỏi bà Ngụy: “Cậu ta là Hạ Khai ạ?”
Ngoài cái tên, mọi thông tin về Hạ Khai đều không được ai biết đến, Ngụy Thầm cố tình bảo vệ, không cho phép ai điều tra về Hạ Khai.
Hạ Khai không biết mình đã trở thành chủ đề trò chuyện của bà nội Ngụy, cậu vừa tỉnh dậy, đầu óc mơ màng. Ngụy Thầm rất ít khi ở lại đây, trong phòng không còn dấu vết gì của hắn. Cậu cảm thấy hơi lạnh, sau khi tỉnh dậy cậu đã mạnh dạn hơn, chân trần đi vòng quanh, cố gắng tìm kiếm những dấu vết mà Ngụy Thầm để lại.
Quản gia nghe thấy động tĩnh, đã đợi ngoài cửa từ lâu. Hạ Khai nghĩ một lúc, bỗng nhiên không biết phải nói gì.
Cuối cùng, cậu nói: “Mấy giờ thầy ấy mới về ạ?”
Quản gia trả lời với giọng điệu nghiêm túc, ông nói lịch trình của Ngụy Thầm không cố định, cậu cứ ở đây chờ.
Hạ Khai im lặng, lại nói: “Đói quá đi mất!”
Trước khi xuống lầu, Hạ Khai uống một liều thuốc đã mang theo, Kỷ Vãn chuẩn bị rất nhiều cho cậu, đủ dùng trong một thời gian dài. Khi vừa đến phòng khách, Từ Dương, người đã đợi từ lâu, lập tức đi đến bên cạnh Hạ Khai, ánh mắt đầy dò xét và có chút thù địch, rồi lại tránh ra vài bước.
“Sao pheromone của cậu ngọt tới mức ngấy quá thế hả?”
Hạ Khai chỉ nghĩ thầm rằng mình đã uống thuốc rồi, nhưng cậu chỉ nhìn Từ Dương mà không lên tiếng.
Quản gia bảo người giúp việc đem bữa ăn dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn lên bàn, cung kính mời Hạ Khai ngồi vào bàn. Từ Dương trừng mắt, quản gia chưa từng đối xử như vậy với bất kỳ ai ngoài Ngụy Thầm.
Hạ Khai ăn bữa cơm mà đầu óc không tập trung, bên cạnh có một Omega luôn nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói gì, thái độ rõ ràng xem coi Hạ Khai như tình địch.
Nhưng rõ ràng là bên cạnh thầy không có ai mà? Sao giờ lại xuất hiện một Omega trẻ tuổi như vậy trong nhà họ Ngụy chứ?
Từ Dương đột nhiên nghiêng mặt lại gần sau gáy Hạ Khai, mắt cậu ta đỏ lên: "Cậu đã bị đánh dấu rồi!"
Hạ Khai bình thản nói: "Đánh dấu tạm thời."
Từ Dương trầm ngâm: "Người gì mà lạnh lùng quá đi mất!"
Hạ Khai đâu biết được những suy nghĩ trong đầu đối phương, cậu chỉ bộc lộ sự yếu đuối và khuyết điểm của mình với Ngụy Thầm.
Hạ Khai tự ti và nhạy cảm, cậu sợ người khác phát hiện ra mình là Omega mang bộ gene bị đột biến, một dạng tồn tại khác biệt, càng sợ sự đặc biệt này sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho Ngụy Thầm.
Tiếng động ở hành lang vang lên, Hạ Khai chưa kịp nhìn rõ thì thấy Từ Dương như con thỏ nhảy vọt về phía trước, hóa ra là Ngụy Thầm đã trở về.
Từ Dương không dám lên tiếng trước mặt Ngụy Thầm, Ngụy Thầm đi thẳng đến bên Hạ Khai, vươn tay sờ trán cậu. Hạ Khai ngủ cả ngày, thân nhiệt có chút thấp, khi Ngụy Thầm chạm vào, cơ thể cậu hơi ấm lên.
Hạ Khai nhìn Từ Dương, cảm giác như hắn không thể rời mắt khỏi Ngụy Thầm, lòng dâng lên sự chiếm hữu độc đoán đầy đen tối, những suy nghĩ xấu đã được cất giấu nay lại bắt đầu nảy sinh.
Có những thứ quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta có những suy nghĩ xấu.
Cậu bỗng nắm lấy tay Ngụy Thầm: “Thầy ơi, trưa nnayem nhớ thầy lắm, cả buổi chiều nữa đó ạ!”
.
Sự thay đổi cảm xúc của Hạ Khai luôn dễ dàng bị Ngụy Thầm nhận ra, cậu cảm thấy lo lắng, xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy sự thản nhiên trong mắt Ngụy Thầm, cậu phải ép bản thân bình tĩnh lại, và những suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến, như thể việc nói những lời này với Ngụy Thầm là điều đương nhiên. Nếu nói Hạ Khai làm người khác buồn nôn, thì đó là vì Ngụy Thầm đã nuông chiều cậu đến mức hư hỏng, chẳng biết trời cao đất dày là gì.
Mãi đến sau này, Hạ Khai mới muộn màng nhận ra rằng có lẽ Ngụy Thầm không phải là người tốt, từ lâu đã đặt sẵn một cái bẫy, chỉ chờ cậu ngoan ngoãn tự mình nhảy vào.
Sau lưng Hạ Khai chính là vực thẳm địa ngục, Ngụy Thầm luôn nâng đỡ cậu lên tận trời xanh nhưng chỉ cần hắn phật lòng, với một cái nhấc tay thật khẽ, Hạ Khai sẽ rơi xuống nơi đen tối không lối thoát kia, vĩnh viễn trở thành hồn thể lưu lạc giữa tù đày.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.