Vào một buổi chiều đầy nắng, Hạ Khai uể oải bò ra khỏi giường, gọi video với Kỷ Vãn.
Cậu chậc lưỡi, tò mò sao Kỷ Vãn càng ngày càng đen, người cũng gầy đi trông thấy, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng rõ. Chính vì vậy, Hạ Khai lo lắng hỏi có phải Ngụy Thầm đã ngược đãi cậu ấy không.
Kỷ Vãn vẫn thản nhiên như cũ: “Thay vì lo cho tôi thì lo cho bản thân cậu trước đi.”
Hạ Khai nghẹn lời, một lúc sau mới lên tiếng: “Bọn họ nói tinh thần thể của tôi đang thức tỉnh nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì cả.”
Cậu càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, thậm chí nghi ngờ Ngụy Thầm đã dặn bác sĩ giấu cậu điều gì đó.
“Kỷ Vãn, anh nghĩ sao?”
Rồi lại hỏi: “Anh đã từng thấy tinh thần thể chưa? Khi người khác thức tỉnh tinh thần thể thì sẽ thế nào?”
Kỷ Vãn lắc đầu, anh cũng chỉ biết sơ sơ về tinh thần thể: “Tôi có một người bạn là Omega, lúc cậu ta thức tỉnh tinh thần thể cũng không bị đau đớn như cậu.”
Ngụy Thầm tự ý đưa ra quyết định này cho Hạ Khai, khiến Kỷ Vãn không biết nên cảm thấy tiếc nuối thay cậu hay vui mừng cho cậu. Ít nhất, người nắm quyền nhà họ Ngụy thực sự quan t@m đến cậu, dù điều này có thể khiến Hạ Khai đau lòng khi biết sự thật. Không ai thích việc bị che giấu và mất đi quyền lựa chọn của mình.
Nhưng ngay khoảnh khắc Hạ Khai được Ngụy Thầm cứu về, cậu đã không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa.
Kỷ Vãn cân nhắc rồi đánh giá: “Anh ta có h@m muốn chiếm hữu và khát vọng bảo vệ cậu rất mãnh liệt.”
Hạ Khai vẫn còn đang bận suy nghĩ về việc tóc mình dài ra. Từ lúc cậu sốt cao đến khi mơ mơ màng màng gần một tháng trời, thời gian ấy ngoại trừ những lúc được Ngụy Thầm bế ra ngoài, cậu hầu như không tự mình xuống giường. Đôi chân mỗi ngày đều được Ngụy Thầm xoa bóp, dù có hơi mỏi nhừ nhưng không đến mức không thể đi lại.
Cậu đấm đấm vào chân mình, nói với Kỷ Vãn: “Thực ra thầy ấy rất tôn trọng tôi.”
Chỉ cần là điều Hạ Khai muốn làm, Ngụy Thầm chưa từng ngăn cản, kể cả việc để mặc cậu ăn mặc lòe loẹt để chọc tức bà cụ, luôn cưng chiều để cậu vui vẻ nghịch ngợm.
Nhưng lời của Kỷ Vãn cũng có lý. Dù có tùy hứng thế nào, cậu chung quy vẫn chỉ có thể ngang bướng trong phạm vi mà Ngụy Thầm cho phép. Chỉ là phạm vi đó lại rộng hơn cậu tưởng rất nhiều, đến mức Hạ Khai hoàn toàn không đoán được giới hạn bao dung của đối phương nằm ở đâu.
Kỷ Vãn chăm chú nhìn Hạ Khai đang rơi vào suy tư, đưa ra một số lời khuyên về việc dùng thuốc nhưng không dám nói nhiều hơn. Người nắm quyền nhà họ Ngụy thủ đoạn cao thâm, ngay cả việc lấy được thông tin và tham gia vào chuyện này cũng đã phải trả giá không hề nhỏ. Hạ Khai và cậu ấy xem như có duyên nhưng duyên phận đôi khi chỉ nên dừng lại ở điểm thích hợp, nói quá nhiều cũng chỉ hại Hạ Khai, khiến cậu thêm phiền não. So với việc đau đầu suy nghĩ, có lẽ chẳng biết gì vẫn tốt hơn.
Cuộc trò chuyện kéo dài gần một tiếng, Kỷ Vãn chủ động ngắt cuộc gọi video. Không lâu sau, nội dung cuộc trò chuyện này sẽ bị báo cáo lại với Ngụy Thầm. Giữa những tầng tầng lớp lớp giám sát, Kỷ Vãn hiểu rõ, còn Hạ Khai thì hoàn toàn không hay biết.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Khai ôm gối ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, rồi đi xuống lầu tìm quản gia. Cậu tìm mãi nhưng không thấy ai.
Căn nhà của Ngụy Thầm rất lớn, trong suốt một tháng ở đây, ngoại trừ phòng ngủ, Hạ Khai chưa từng bước chân đến những nơi khác. Cậu tìm người một lúc thì vô thức đi lên tầng thượng. Đằng sau cánh cửa kính trong suốt, mặt nước ánh lên những gợn sóng lấp lánh, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.