🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chút suy tư ấy nhanh chóng bị nụ hôn nóng bỏng hạ xuống mi mắt đánh tan. Hạ Khai thuận theo động tác của Ngụy Thầm, cảm nhận sự dịu dàng trầm lắng trong từng cái chạm.

Cậu nheo mắt cười: “Thầy, thầy giỏi quá.”

Ngụy Thầm nhìn cậu. Hạ Khai siết chặt ngón tay đang nắm lấy tay hắn, sau đó cố ý chạm vào mắt đối phương. Đôi mắt sâu thẳm này chứa quá nhiều thứ cậu nhìn không thấu. Nhưng may mắn, Ngụy Thầm chưa bao giờ giấu giếm cậu.

Cậu đặt bàn tay của Ngụy Thầm lên bụng mình: “Vừa nãy em tắm lâu lắm đấy!”

Hạ Khai thậm chí cảm thấy mình thật d@m đãng, đến mặt mũi cũng không cần: “Nhưng thật ra, em muốn giữ lại một đêm.”

Ngụy Thầm nghe xong, ánh mắt hơi híp lại.

Hạ Khai được đà lấn tới: “Thầy đúng là vừa đạo mạo vừa nghiêm chỉnh.” Rồi một câu suýt lấy mạng hắn: “Chơi đến mức em có cục cưng của chúng mình đi.”

“…”

Ngụy Thầm nhịn ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt lại sâu thẳm: “Em đúng là yêu tinh dụ dỗ mà.”

Hạ Khai hừ một tiếng: “Kẻ lẳng lơ cực điểm, người vờ như cấm dục - cặp đôi trời sinh rồi!”

Cậu rất muốn đưa tay luồn vào trong áo của Ngụy Thầm, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn nắm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng siết một cái.

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Ngụy Thầm muốn Hạ Khai ngủ trước một giấc, còn vỗ nhẹ lên lưng cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến Hạ Khai vừa hưởng thụ lại vừa không muốn hắn đối xử quá tốt với mình vì như thế rất dễ khiến người ta đắm chìm trong biển tình dịu dàng ấy.

Cậu bắt chước động tác của Ngụy Thầm, đặt tay lên lưng hắn rồi vỗ nhẹ, nhưng bắt chước thế nào cũng không ra dáng một người đang dỗ trẻ con, cuối cùng đành bất mãn mà cúi đầu cắn hắn một cái: "Mai em không có tiết mà."

Hạ Khai cắn mà chẳng dùng bao nhiêu sức, cũng là để giữ thể diện cho Ngụy Thầm, bây giờ không dám cắn vào chỗ lộ ra ngoài. Kiểu cắn nhẹ này chẳng khác nào gãi ngứa qua lớp giày, cuối cùng lại trở thành một cách trêu chọc quen thuộc giữa hai người.

Ngụy Thầm nói: "Về nhà ăn một bữa."

Hạ Khai sững người, lập tức hiểu ra "về nhà" là về đâu. Cậu lẩm bẩm không rõ: "Sao dạo này cứ phải ra ngoài ăn cơm suốt thế?"

Đương nhiên cậu không phải đang phàn nàn, chỉ là thuận miệng nói thôi, ánh mắt thì cứ lén lút nhìn về phía Ngụy Thầm.

Bà nội Ngụy không thích cậu, thường xuyên lấy cớ mời cậu ăn cơm để có cơ hội gặp Ngụy Thầm, rồi nhân đó nói vài lời bên tai hắn. Hạ Khai chỉ coi như mình là người vô hình, nghe tai này lọt tai kia, dù sao cậu cũng chỉ là một công cụ để bà nội Ngụy lấy lý do gặp Ngụy Thầm, nghĩ thông suốt rồi thì cũng chẳng để bụng nữa.

Có điều Ngụy Thầm chỉ đưa cậu đến đó thỉnh thoảng một lần, có thời gian thì đi nhưng chưa từng ở lại qua đêm, ăn xong là về.

"Bà nội luôn mong anh ở bên người khác." Hạ Khai nói với giọng điệu bình thản: "Nhưng anh chỉ say mỗi em thôi."

"Thầy ơi." Đôi mắt Hạ Khai sáng lên. "Hình như em chưa từng nói câu đó với anh nhỉ?"

Cậu giống như một bé sâu nhỏ không ngừng cọ quậy trong lòng Ngụy Thầm, rồi bất ngờ cắn nhẹ vào tai hắn: "Em nghĩ chắc là em yêu anh rồi."

"Em yêu anh."

Hạ Khai không cần Ngụy Thầm làm vị thần cứu rỗi mình, cậu muốn vị thần ấy trở thành người đàn ông của cậu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.