🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Buổi sáng sớm trời mưa lất phất, Hạ Khai hơi cảm lạnh, sau khi uống xong cốc nước ấm mà quản gia rót cho, cậu chủ động đòi thêm một bộ quần áo để mặc giữ ấm. Đến khi Ngụy Thầm xuống lầu, cậu đã quấn mình thành một cục bông tròn vo, đến nỗi hành động cũng trở nên vụng về.

Nói ra thì cậu cũng thấy hơi tủi thân, rõ ràng ngủ chung một chăn với Ngụy Thầm, trong nhà cũng mở máy sưởi, vậy mà chỉ có mình cậu bị cảm lạnh.

Ngụy Thầm hơi ngạc nhiên khi thấy cậu mặc nhiều như vậy, Hạ Khai bèn cường điệu nói: "Toát mồ hôi một trận là khỏe ngay."

Alpha vốn không thể hoàn toàn thấu hiểu sự yếu ớt của Omega, Hạ Khai cũng không mong Ngụy Thầm phải quan t@m đến mình thế nào. Cậu có tay có chân, không cần hắn phải phân tâm chăm sóc mọi lúc mọi nơi.

Nhà cũ của Ngụy gia hôm nay khá náo nhiệt, Từ Dương là người giỏi khuấy động bầu không khí, lúc nào cũng biết chọn thứ mà lão phu nhân thích để lấy lòng bà. Cánh cửa Ngụy gia không phải ai cũng có thể dễ dàng bước vào, ở trong lâu ngày cũng không khỏi cảm thấy cô đơn, nhưng một khi đã ở vị trí quyền quý, có ai mà không cô độc?

Ngày thường, bà nội Ngụy cũng chỉ có Từ Dương bầu bạn bên cạnh, bà ta luôn xem danh tiếng của cả nhà họ Ngụy còn quan trọng hơn bất kỳ ai. Tuy không hài lòng với Hạ Khai nhưng dù sao đây cũng là lựa chọn của Ngụy Thầm, bà ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bà nội Ngụy đối với Hạ Khai chỉ dừng ở mức độ khách sáo xã giao nhưng lại thường lấy cậu làm cái cớ để được ăn cơm cùng Ngụy Thầm.

Bà nội Ngụy nói với hắn: "Bây giờ bà không còn gọi cháu được nữa, kết hôn rồi muốn gặp cháu cũng phải dựa vào cậu ta."

Ngụy Thầm đáp lại một câu nhạt nhẽo: "Bình thường cháu bận."

Bà nội Ngụy kiên quyết giữ hai người lại thêm một lúc nhưng Ngụy Thầm vừa ăn cơm vừa tranh thủ xử lý công việc, chỉ còn lại Hạ Khai và bà ta đối diện nhau, không nói lấy một lời.

Ngụy Thầm mỗi ngày ngủ rất ít, Hạ Khai thường xuyên khuyên hắn có thể nghỉ ngơi sớm một chút hay không nhưng khuyên mãi rồi cũng chẳng có thay đổi gì.

Hạ Khai nói: "Hiếm khi có ngày nghỉ ngơi, chi bằng về nhà ngủ một giấc đã anh nhé?"

Làm người đứng đầu nhà họ Ngụy chưa từng là một vị trí có thể thực sự dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, điều này là do Hạ Khai dần dần mới hiểu ra.

Ngụy Thầm nhận được một cuộc điện thoại, ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, hiếm khi nào nhìn thấy hắn lộ ra nét mệt mỏi như vậy, Hạ Khai lập tức cảm giác có chuyện không ổn.

"Thầy ơi?"

Ngụy Thầm vào thư phòng ngồi lặng một lúc, khi Hạ Khai đi tới, bà nội Ngụy vẫn đứng ngoài cửa.

Khi cậu mở cửa ra, bà ta chỉ lắc đầu: "Dù tôi có lo lắng thế nào cũng vô ích, người có thể ở bên nó chỉ có mình cậu."

Chương 38: Em có thể quan tâm anh không?

Ngụy Thầm đứng trước cửa sổ, ánh sáng lờ mờ của ngày âm u phủ lên dáng người cao lớn của hắn, như một cây tùng xanh sừng sững, trông kiên cường không gì sánh bằng. Nhưng Hạ Khai lại cảm thấy, có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra, khiến cho Ngụy Thầm hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Cậu lặng lẽ đến gần, vòng tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, lập tức siết chặt, giống như một dây tơ hồng quấn chặt quanh thân cây.

"Thầy ơi, tâm trạng của anh có vẻ không tốt, có thể nào tâm sự với em được không?"

Giọng nói của cậu cố ý nhẹ nhàng hơn. Thực ra, Hạ Khai chưa từng chủ động an ủi Alpha của mình, bởi vì đối phương là Ngụy Thầm - người đứng đầu nhà họ Ngụy, một kẻ dường như sinh ra đã không có bất kỳ khuyết điểm nào, cũng chưa từng vì điều gì mà lộ ra cảm xúc dao động.

Thậm chí nếu ai đó nói rằng Ngụy Thầm sẽ đau buồn vì sự ra đi của một người nào đó, e rằng nghe vào tai cũng chỉ như một trò đùa. Càng đứng ở vị trí cao, người ta càng mặc nhiên cho rằng họ là những kẻ máu lạnh, không có cảm xúc.

Ánh mắt thâm trầm của Ngụy Thầm khẽ dao động, giọng nói không chút gợn sóng, chỉ như đang thuật lại một sự thật: "Ông Kim mất rồi."

Hạ Khai lặng lẽ siết chặt vòng tay hơn: "Thầy ơi, trước mặt em, anh không cần phải che giấu cảm xúc."

Cả một Ngụy gia to lớn chưa từng mang lại cho Ngụy Thầm dù chỉ một chút hơi ấm. Ở nơi cao, gió rét thấu xương, vậy mà hắn vẫn phải gánh chịu cái lạnh ấy.

“Mấy ngày nữa, anh sẽ dự tang lễ của lão Kim.”

Ngụy Thầm không nói sẽ dẫn Hạ Khai theo, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của hắn, không hỏi thêm dù chỉ nửa lời. Nhưng cậu lại không muốn Ngụy Thầm xử lý công việc trong tình trạng này. Khuyên bảo suốt nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng khiến hắn tựa vào cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.