Hạ Khai thả ra một lượng nhỏ pheromone nhàn nhạt bao quanh Ngụy Thầm để an ủi hắn. Pheromone của Omega và Alpha đã kết hợp với nhau có một tác dụng trấn an đặc biệt, đôi khi trở thành chất xúc tác cho h@m muốn, nhưng cũng có thể là liều thuốc xoa dịu lẫn nhau.
Cánh cửa khép hờ để lại một khe nhỏ, Hạ Khai biết bà nội Ngụy lại đứng ngoài cửa len lén quan sát động tĩnh bên trong. Cậu không vạch trần, bà ấy muốn nhìn thì cứ nhìn, dù sao thì cũng chẳng thể nói thêm gì được nữa.
Lúc bà nội Ngụy xuống lầu, khóe mắt hơi đỏ, còn Từ Dương đang ngồi ngoài sảnh thì mắt đỏ hoe. Nghe tin Ngụy Thầm về nhà cũ, cậu ta liền vội vã chạy đến nhưng đây là lần đầu tiên bà nội Ngụy không cho cậu ta tìm người, chỉ nhìn rồi thở dài lắc đầu.
Bà nội Ngụy nói: “Dương Dương à, từ nhỏ ta đã nuôi dạy cháubên cạnh, dù có chút tâm cơ cũng chẳng đáng gì, biết nhìn sắc mặt mà thu liễm lại trước những người cần dè chừng là được.”
Từ Dương có linh cảm lời tiếp theo của bà nội Ngụy sẽ khiến cậu ta khó chịu.
“Dương Dương à, cửa nhà họ Ngụy, cháu đã không còn cơ hội bước vào nữa rồi. Bà thấy Ngụy Thầm thật sự muốn giữ đứa nhỏ đó bên mình.”
Còn một phần khác bà lão không nói với Từ Dương.
Chỉ riêng chuyện Ngụy Thầm có thể yên ổn nghỉ ngơi bên cạnh Hạ Khai cũng đủ khiến những người khác không còn chút cơ hội nào.
Bà nội Ngụy hiểu rõ, để trở thành người cầm quyền nhà họ Ngụy thì không được phép có điểm yếu. Một khi có điểm yếu, sự hoàn mỹ sẽ không còn trọn vẹn. Đứng từ góc độ lý trí, Ngụy Thầm không nên có bất kỳ sơ hở tình cảm nào nhưng từ tận đáy lòng bà nội Ngụy, bà ta lại không đành lòng khi thấy đứa cháu ngoan của mình đối với ai cũng lạnh lùng xa cách. Nhất là khi tuổi già ập đến, nhu cầu về tình cảm ngày càng lớn hơn, bởi vì đến cuối cùng, bên cạnh thật sự chẳng còn lại bao nhiêu người. Bà nội Ngụy chỉ sợ đến khi mình nhắm mắt xuôi tay, người đến tiễn bà đi vẫn là một Ngụy Thầm với dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, làm mọi thứ chỉ như một thủ tục phải hoàn thành.
Lần này khi Ngụy Thầm đưa Hạ Khai về, bà nội Ngụy hiếm hoi chủ động tiễn họ một đoạn.
Vừa lên phi thuyền, Hạ Khai đã nói với Ngụy Thầm: “Ánh mắt bà nội nhìn em lạ lắm.”
So với trước đây, ánh mắt ấy đã phức tạp hơn nhiều, không chỉ đơn thuần là sự không thích nữa. Không thể lí giải được, mà Ngụy Thầm cũng chẳng nói gì, thế nên Hạ Khai cũng lười suy nghĩ. Dù sao người sống cùng Ngụy Thầm là cậu chứ không phải bà nội Ngụy, cậu chỉ cần quản tốt chuyện của mình là đủ.
Một tuần sau, Ngụy Thầm tham dự tang lễ của ông Kim, tin tức này còn được phát sóng trên các bản tin của Liên Bang. Hạ Khai ngồi trước màn hình, ánh mắt dõi theo Ngụy Thầm.
Hắn mặc một bộ trang phục đen tuyền, trầm lặng và nghiêm trang.
Nhà họ Kim có địa vị không hề tầm thường trong Liên Bang, nếu không phải năm xưa ông Kim chọn giữ thái độ trung lập và lui về sau, thì trong hàng ngũ quan chức cấp cao của Liên Bang, chắc chắn vẫn sẽ có một vị trí cho nhà họ Kim. Nhưng dù nhà họ Kim đã rút lui thì họ cũng từng hậu thuẫn cho nhà họ Ngụy vững mạnh, không ai ngu ngốc đến mức dám động đến họ, vì động đến nhà họ Kim đồng nghĩa với việc đối đầu với cả gia tộc Ngụy phía sau.
Ngụy Thầm làm việc không gây tiếng động nhưng một khi ra tay lại mạnh mẽ và dứt khoát. Có những trận chiến quyền lực trong Liên Bang còn chưa kịp bùng nổ công khai thì đã sớm kết thúc trong bóng tối. Trong những thời khắc mà mọi phe phái đều rình rập chờ cơ hội để lật đổ đối phương, Ngụy Thầm lại là người ra tay trước.
Những ngày hắn đi vắng, một số tin tức ngầm về nhà họ Ngụy và nhà họ Lữ bất ngờ bị rò rỉ, thật giả khó phân định. Hạ Khai ngày nào cũng theo dõi, trong lòng cứ canh cánh không yên. Ngay cả khi trò chuyện qua màn hình với Kỷ Vãn, cậu cũng tỏ ra lơ đễnh, thậm chí còn không nhận ra Kỷ Vãn gầy đi trông thấy so với lần gặp trước.
Đột nhiên, Hạ Khai nhớ ra gì đó, liền hỏi thẳng Kỷ Vãn: “Anh cũng tham gia chuyện này phải không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.