Hạ Y Ninh còn chưa kịp nhìn kỹ toàn bộ, chợt nghe thấy bước chân vội vàng của Khương Nghiêm, không biết là cô dọn dẹp quá nhanh hay đột nhiên nhớ tới bức tranh bị rơi trên sô pha. Hạ Y Ninh cũng không làm bộ không biết, dù sao cũng không kịp đặt đồ trong tay trở lại.
"Em đây là..."
"Đây là..."
Ánh mắt hai người nhìn nhau gần như đồng thanh, về sau tiêu điểm đều đặt ở trên tờ giấy vẽ bình thường kia. Khương Nghiêm không ngờ Hạ Y Ninh thế mà lại không trở về phòng mà còn đi tới chỗ sô pha, cô vừa rồi vốn định đến phòng hỏi nàng có muốn ăn trái cây hay không, vừa lúc bên nhà lớn mang tới một giỏ tươi mới.
Chờ nhìn thấy thứ trong tay Hạ Y Ninh, cô nửa thần cả đêm cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại. Theo bản năng muốn đưa tay lấy lại, lại sợ Hạ Y Ninh hỏi tới.
Thật ra cũng không cần hỏi, tuy rằng cô vẽ quả thực rất bình thường, nhưng đặc thù phía trên cũng không ít, muốn ngụy biện là người khác sợ là không có sức thuyết phục.
Hạ Y Ninh cụp mắt nhìn bức tranh, chủ động đưa cho Khương Nghiêm. Chờ đối phương nhận lấy, nàng mới làm như vô tình thuận miệng hỏi: "Sao lại bắt đầu vẽ tranh vậy?"
Trong ấn tượng của nàng, Khương Nghiêm hình như chưa bao giờ thể hiện ra sở thích hoặc sở trường đặc biệt về phương diện này. Nhưng từ bức tranh vừa rồi xem ra quả thật không tính là thế mạnh gì.
Dù sao ngoại trừ kẹp tóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-bat-o-re-toi-len-nhu-dieu-gap-gio/2946426/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.