Cả nhà vừa về đến nơi đã thấy mẹ Mặc đứng sẵn trước cửa đợi, vừa thấy họ trở về liền bước nhanh lại ôm lấy cháu nội: "Nhớ nãi nãi muốn chết luôn, mấy bảo bối của ta!"
Mặc Trạch Dương đưa tay ôm lấy mặt nãi nãi, hôn bên trái một cái, bên phải một cái, thân thiết vô cùng.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ trong lòng Mặc Uẩn Tề, rõ ràng lớn hơn hẳn so với mấy đứa ba bốn tháng bình thường, mẹ Mặc vẫn cười tươi nâng mặt chúng lên: "Dễ thương quá chừng! Nãi nãi ôm một cái! À không, ôm luôn hai cái!"
Hai đứa nhỏ này thực ra khác hẳn trẻ bình thường ở nhiều điểm. Trước tiên là ánh mắt - không còn ngây thơ mơ màng chưa hiểu chuyện, mà sáng rõ, linh hoạt, nghe hiểu được nhiều điều. Cơ thể cũng to lớn hơn, nhìn chung so với trẻ cùng tuổi là vượt trội hẳn.
Mẹ Mặc nhìn hai đứa cháu đột nhiên lớn nhanh bất thường mà lại không chút nghi ngờ, cứ thế ôm từng đứa một, vui vẻ trò chuyện.
Giờ các bé vẫn còn nhỏ, bà vẫn ôm được, khác với thằng cháu lớn - nhận về lúc đã cao lớn như vậy rồi, nên những gì tiếc nuối trước đây, giờ bà nhất định phải bù cho đủ.
Mẹ Mặc lập tức hóa thân thành "nãi nãi siêu lực", một lần ôm luôn hai cháu!
Cố Giai Mính nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng thắc mắc: mẹ Mặc không phải chưa từng sinh con, bà từng sinh ba người lận, chẳng lẽ lại không nhận ra con nít bình thường lớn cỡ nào? Mà lại không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-cha-ruot-cua-con-trai-tim-toi-cua/2786499/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.