Mặc tổng đúng lúc chọn cách im lặng, giờ mà còn trêu Cố Giai Mính nữa là chỉ có nước bị cào, vì lông đã xù hết cả rồi.
Cố Giai Mính lấy dúm lông đỏ mà hỏa hồ ly từng đưa, từ chiếc nhẫn không gian do Mặc Uẩn Tề làm riêng cho cậu lấy ra. Chiếc nhẫn này vẫn luôn được cậu đeo ở cổ, không đeo cùng với nhẫn cưới, trông khá đẹp, Mặc tổng đúng là có khiếu thẩm mỹ, trên mặt còn khắc hình đầu một con hồ ly nhỏ. Cậu đặt dúm lông đỏ trong lòng bàn tay, thổi nhẹ một hơi, trước mắt liền hiện ra một hỏa hồ ly □□.
Toàn thân đỏ rực, khuôn mặt tinh xảo, mặc bộ đồ đỏ theo kiểu cổ, đeo kiếm dài và hai chiếc linh châu trấn hồn, quả thật giống hệt người thật.
Hỏa hồ ly vừa xuất hiện liền nhìn quanh một lượt, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu lại gọi tôi ra ngay trước cửa nhà tôi thế này?"
□□ đang làm gì, hỏa hồ ly đều cảm nhận được, vừa thấy Cố Giai Mính đứng ngay trước cửa nhà mà còn chưa vào, lập tức bị chọc cười, nói toạc luôn: "Cậu lạc đường à?"
Cố Giai Mính nghiến răng, cắn chết ông tin không? Đốt sạch hang ổ nhà ông tin không?!
"Hả hả, được rồi được rồi, hoan nghênh cậu về nhà." Hỏa hồ ly nhìn bộ dạng Cố Giai Mính thẹn quá hóa giận cũng không chọc nữa, cười tủm tỉm nhìn mấy nhóc con trong tay cậu, định đưa tay ôm một cái. Là một con đại hồ ly tinh luôn muốn nhặt tiểu hồ ly về nuôi, hễ thấy con nít
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-cha-ruot-cua-con-trai-tim-toi-cua/2786498/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.