Cố Giai Mính và Trịnh Học Thiệu cùng nhau đến nhìn Trần Huyên - người hiện đang bị tạm giam cách ly. Không ngờ hắn lại bình tĩnh đến vậy, im lặng chờ tuyên án, ăn mặc gọn gàng, mặt mũi không trang điểm mà vẫn điển trai, phong thái ngời ngời. Đúng là ngũ quan Trần Huyên rất đẹp.
Nhìn thấy Trịnh Học Thiệu, hắn cười khẩy, không rõ là đang châm chọc người kia hay tự cười mình: "Giằng co lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị hủy trong tay anh. Bây giờ anh đến đây là muốn nhìn tôi thảm hại cỡ nào sao? Xin lỗi, anh vĩnh viễn cũng không thấy được đâu. Cũng đừng mong tôi xin lỗi, vì tôi không hối hận chút nào. Nếu cho tôi làm lại, tôi vẫn sẽ chọn y chang như thế."
Hoàn toàn không có ý ăn năn.
Trịnh Học Thiệu lặng lẽ nhìn hắn, không tức giận, cũng chẳng kích động, chỉ bình tĩnh đáp: "Lúc đó tôi có ngăn cản cậu đâu. Cậu xin rút, tôi đã ký tên rồi."
Trần Huyên ngẩn người: "Cái gì cơ?"
Trịnh Học Thiệu nhếch môi, lắc đầu: "Nhưng giờ chuyện đó không còn quan trọng. Quan trọng là trong vài chục năm tới, cậu sẽ phải sống trong nhà giam này. Cái gọi là tiền đồ của cậu quan trọng tới mức phải vứt bỏ cả lương tâm, quay lưng với người từng giúp mình sao? Vì danh tiếng mà dám thuê người hãm hại giết người, ba mạng người! Cậu có sám hối vài chục năm cũng chưa đủ đâu."
Mấy chữ "vài chục năm" như sấm đánh ngang tai, khiến mặt Trần Huyên trắng bệch. Vẻ bình tĩnh giả tạo ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-cha-ruot-cua-con-trai-tim-toi-cua/2786504/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.