Hai ngày sau, Mặc Trạch Dương chăm chỉ chuẩn bị bản thảo phát biểu, còn lên mạng tìm video các bạn học sinh khác thuyết trình, coi lần này phát biểu đại diện lớp là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Cậu nhóc muốn nói thật hùng hồn, khiến cả trường phải vỗ tay tán thưởng. Thiếu gia Mặc thậm chí còn nghĩ mình có thể trở thành một diễn giả chuyên nghiệp.
Cố Giai Mính thấy con nghiêm túc như vậy, liền mời hẳn một thầy giáo về dạy thêm riêng cho bé một chút. Ai biết đâu chừng, con mình sau này thật sự trở thành một diễn giả vĩ đại thì sao? Mỗi ước mơ của con, cha mẹ đều nên ủng hộ.
Lúc thầy giáo đang dạy Mặc Trạch Dương, Buck đứng một bên trông chừng, nụ cười lễ phép luôn hiện trên mặt. Cậu thầy nhỏ liền có cảm giác quản gia này đang âm thầm uy ***** mình, cứ như thể nếu anh dám chê bai Mặc Trạch Dương một câu, thì ông quản gia có thể vứt anh ra khỏi nhà ngay lập tức!
"Đứa bé này thông minh lắm! Chỉ cần dạy một lần là hiểu ngay!" Câu này thầy giáo nói ra rất thật lòng, hoàn toàn không phải nịnh bợ. Mặc Trạch Dương đúng là quá lanh lợi, quả không hổ là con của Cố Giai Mính.
Buck mỉm cười bưng trà tới cho thầy: "Cảm ơn anh đã vất vả."
Thầy giáo nhỏ lúng túng nhận lấy ly trà, vừa nãy không hề thấy quản gia đi đâu hay lấy trà khi nào. Anh càng cảm thấy ngượng khi nói tiếp: "Vậy... vậy cậu cả có thể nghỉ một lát, thật ra tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-cha-ruot-cua-con-trai-tim-toi-cua/2786505/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.