Lũ nhỏ trong viện phúc lợi sống rất ổn, được đi học đàng hoàng, tuy chưa tìm được gia đình nhận nuôi đáng tin cậy, nhưng ai nấy đều vô cùng biết ơn Cố Giai Mính. Nếu không có viện trưởng, có lẽ tụi nhỏ đã bị lừa bán từ lâu rồi. Giao cho gia đình tốt thì còn đỡ, chứ bị bán cho mấy đường dây buôn nội tạng thì đúng là không còn đường sống. Giờ được đi học, được ăn no, với bọn trẻ, đó đã là điều hạnh phúc nhất.
Đối với tụi nhỏ này mà nói, viện trưởng Cố chính là cha mẹ tái sinh của tụi nó, là người như thần tiên vậy, là tia hy vọng duy nhất khi tất cả những lời cầu nguyện đều vô ích.
Nhìn từng đôi mắt trong veo đầy lòng biết ơn đang dõi theo mình, Cố Giai Mính lại mềm lòng. Nhớ đến nhà mình giờ chỉ còn ba người, ngày trôi qua cũng yên ổn, rồi lại nhìn tụi nhỏ không ai muốn này, cậu liền thấy bực mình: "Không muốn nuôi thì đừng sinh! Mèo chó còn biết bảo vệ con mình, sinh xong rồi vứt đi, thì còn gọi gì là cha mẹ chứ?"
Lúc nghỉ ngơi, Cố Giai Mính nói với Mặc Uẩn Tề: "Sau này em có thể mỗi năm chỉ đóng một phim thôi, thời gian còn lại làm từ thiện cũng được."
Mặc tổng gật đầu đồng ý: "Được, nghe em."
Tín ngưỡng của công chúng cũng như một nguồn sức mạnh. Danh tiếng của Cố Giai Mính trong giới giải trí đã có sẵn, giờ lại tích cực làm từ thiện, nên niềm tin mọi người đặt vào cậu còn chân thành hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-cha-ruot-cua-con-trai-tim-toi-cua/2786507/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.