Chẳng mấy chốc đã đến Tết Đoan Ngọ, Hạ Thục Nghi còn giữ lại được ít gạo nếp nên rủ dì Lưu và mấy người nữa cùng làm bánh. Tối hôm trước đó, họ đã đốt tro rơm lấy nước, lọc trong để ngâm gạo nếp, rồi lại lên núi hái lá về gói bánh.
Nguyễn Sơ Đường nằm trong nôi, thảnh thơi gặm ngón chân, lắng nghe mọi người vừa tán gẫu vừa gói bánh, cảm thấy cuộc sống thật khoan khoái dễ chịu.
Thật ra Nguyễn Sơ Đường cũng chẳng muốn gặm chân mình đâu, nhưng có lẽ đó là bản năng của trẻ sơ sinh, vì buồn chán nên cô bé phát hiện ra việc gặm chân cũng khá là thú vị.
Mẹ cô bé lại rất ưa sạch sẽ, lần nào cũng rửa chân cho cô bé sạch bong kin kít, nên gặm vào chẳng có mùi vị gì hết.
Nguyễn Đình Chu không cho cô bé gặm chân, nhưng cô bé vẫn cứ lén lút gặm, làm nước miếng dính đầy cả bàn chân mà cũng chẳng hề bận tâm.
【Ừ, cứ coi như đang gặm chân gà, chân vịt đi, thơm ngon phải biết.】 Nguyễn Sơ Đường biết bây giờ không tranh thủ gặm, đợi sau này lớn rồi, có muốn gặm chân mình cũng chẳng gặm nổi nữa đâu!
Ai bảo hồi còn bé xương cốt còn mềm, lưng lại dẻo chứ, mấy động tác khó nhằn cỡ nào cũng chẳng thành vấn đề.
Nguyễn Đình Chu nghe thấy tiếng lòng của con gái mà dở khóc dở cười.
Biết cái tật này của con gái khó mà sửa được, anh đành phải chăm chỉ hơn, mỗi ngày rửa chân cho Nguyễn Sơ Đường đủ ba lần, đảm bảo vệ sinh sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-doc-tam-toi-tro-thanh-con-cung-cua-ca-nha/2777795/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.