“...” Tô Hàm ho một tiếng, hiếm khi có chút chột dạ, vội vàng đổ thùng nước lông, không, thùng nước tắm này đi, sau đó nhét Bạch Đông vào trong chăn.
Hoàng hôn buông xuống, ở một góc thành phố hoang tàn, đèn xe sáng trưng, tiếng s.ú.n.g không ngừng.
“Chết tiệt! Sói ở đâu ra nhiều thế!” Kỷ Kim Thủy béo ú chen chúc trong chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi, há miệng thở hổn hển, anh ta thực sự quá mệt mỏi! Từ lúc gặp phải sói thây ma, đến lúc không thoát được bị mắc kẹt, mọi người xuống xe chiến đấu với bầy sói, vừa đánh vừa lui, đến giờ đã trôi qua khoảng năm sáu tiếng, trời đã tối đen.
“Gần đây có sở thú không!”
“Sở thú cũng không nuôi nhiều sói như vậy chứ?! Đại ca đâu?!”
Đại ca của bọn họ Phương Trấn Nhạc vừa đá một con sói thây ma ra ngoài, cú đá này khiến chân anh ta đau không chịu nổi, anh ta hít một hơi thật sâu, nuốt tiếng rên rỉ xuống.
“Đánh xong đợt này thì rút, tôi thấy phía trước có nhà rồi, chúng ta vào nhà!”
Sau khi rút vào nhà, Phương Trấn Nhạc và những người khác có người sửa chữa cửa sổ, có người chăm sóc đồng đội bị thương nặng, có người canh giữ lối ra, có người bắt đầu chuẩn bị thức ăn, có thể thấy họ có kinh nghiệm hợp tác ngoài trời ăn ý, phân công rõ ràng.
“Đợt làm ăn này lỗ quá, đại ca, lát nữa phải tăng tiền.” Kỷ Kim Thủy mặt tái mét, ngậm điếu thuốc đi tới, đi khập khiễng, đùi trái quấn một lớp băng dày, m.á.u thấm ra, đi mấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-gat-tan-thuoc-dap-vao-dau-nu-phu-mat-the-thuc-tinh-roi/2760293/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.