Về đến nhà, đã không còn cảnh sát và truyền thông nữa, bố mẹ tôi cũng không cần giả vờ nữa.
Bọn họ đóng cửa lại, vẻ mặt ghét bỏ nhìn tôi và Trần Thiên Tứ.
Mẹ tôi: “Phụ nữ cũng là mạng người, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, ngủ với người ta rồi sao còn bỏ chạy? Thật sự không biết cảm thấy ngại à."
Bố tôi: “Đã sinh con cho người ta rồi còn về làm gì? Mày biết như vậy khiến tụi tao mất mặt lắm không?”
Em trai tôi: “Tại sao tôi lại có người chị gái không biết xấu hổ như thế chứ, xấu hổ c.h.ế.t mất thôi!”
Mẹ tôi: “Mày không biết xấu hổ còn muốn tụi tao mất mặt, em trai mày cũng vì có chị gái như mày nên xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.”
Bố tôi: “Mày sinh ra đứa nghiệp chướng vừa béo vừa thối, nhìn là biết một đứa độc ác.”
Em trai tôi: “Vì sao chị không c.h.ế.t ở ngoài luôn đi chứ?”
“Mày đưa phương thức liên lạc đây cho tao, tao đưa chúng mày về nhà!” Bố tôi xông đến, kéo Trần Thiên Tứ: “Nhà của tụi tao không chào đón tụi mày, đi rồi đừng về!”
Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ, không ngạc nhiên trước biểu hiện của họ chút nào, thậm chí đã sớm dự đoán được.
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng của Trần Thiên Tứ, trước khi nó ra tay, tôi nói trước: “Bố nó tai nạn xe c.h.ế.t rồi, ngoại trừ được bồi thường một khoản lớn ra thì không giữ lại cái gì. Bố đưa chúng con về chẳng khác nào cho chúng con về tìm chết.”
Tôi lôi Trần Thiên Tứ từ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-lua-ban-toi-mang-thai-dua-tre-sieu-nam-pha-gia/528108/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.