Lâm Thiên nói xong quay đầu kéo Mao Mao đang ngơ ngác: “Đi thôi, Mao Mao.”
Mao Mao dường như vẫn muốn cứu vãn tình hình, nhỏ giọng nói: “Không phải đâu anh, chúng ta thế này không phải là mất cả chì lẫn chài à, sao phải chịu thiệt vậy chứ?”
Lâm Thiên cười nhạt, khuôn mặt tái nhợt: “Cứ xem là vậy đi. Em đợi anh một chút, anh đi thanh toán.” Nói rồi cậu định bước về phía quầy thu ngân, Alpha cuối cùng không thể ngồi yên nữa, bước tới kéo cậu lại.
“Anh chỉ nói đùa thôi.” Phương Tễ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thiên, trong lòng phát hoảng lên: “Anh cảm ơn em còn không kịp, hoa là do anh tặng, tiền cũng là anh thật lòng muốn quyên góp cho các em, sao anh có thể lấy mèo từ tay em được chứ?”
Lâm Thiên vẫn cúi đầu: “Em biết rồi. Lời cảm ơn của anh em đã nhận được. Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa được không? Em biết anh cũng rất bận, vậy nên yêu cầu này chắc không quá đáng phải không?”
Tay của Alpha từ cánh tay cậu chuyển lên vai, cúi người nhìn vào mắt cậu: “Em thật sự nghĩ như vậy sao? Em nhìn vào mắt anh mà nói đi, Tiểu Lâm?”
Khoảng cách giữa hai người càng gần, ánh mắt của Lâm Thiên càng trở nên lơ đãng, khi nghe đến hai chữ “Tiểu Lâm” thì đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nói mang chút nghẹn ngào: “Phương Tễ. Phương Tễ. Anh…”
Nữa câu sau còn chưa kịp nói đã bị Phương Tễ kéo vào lòng ôm thật chặt. Mao Mao đứng một bên gãi đầu: “Vậy… vậy thôi, em đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-mu-gap-duoc-chu-cua-hang-thu-cung/1281294/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.