Hoạt động kết thúc, Lâm Thiên nhìn tình nguyện viên đưa lồng sắt lên xe chở về trạm, cậu cầm theo máy tính bảng cùng Mao Mao phụ trách tài chính đối chiếu hóa đơn.
Mao Mao phủi phủi lông mèo trên người, tươi cười hớn hở nói: “Hôm nay có người quyên góp nhiều lắm, ba tháng tới chúng ta không cần lo thiếu thức ăn đóng hộp nữa rồi.”
Lâm Thiên nhướn mày: “Nhiều lắm sao? Là công ty nào vậy? Có yêu cầu chúng ta quảng cáo cho thương hiệu của họ trong lần hoạt động sau không?”
“Hehe, đoán sai rồi, là cá nhân quyên góp đấy. Còn là một anh chàng đẹp trai nữa.” Mao Mao vừa nói, tay vẫn tiếp tục phủi lông bùm bụp, lẩm bẩm: “Công việc này trị sạch cái bệnh sạch sẽ của em luôn rồi.”
Lâm Thiên lấy từ túi ra một cây lăn lông đưa cho cậu chàng, Mao Mao mắt sáng rực lên như gặp cứu tinh, nhanh chóng nhận lấy rồi lăn qua lăn lại vài vòng trên người.
“Thời buổi này vẫn còn người tốt như vậy sao? Có ký tên không?” Lâm Thiên vừa hỏi vừa lướt nhìn danh sách quyên góp.
“Có ký, ở trang thứ ba dòng cuối cùng. Hình như còn trùng họ với anh nữa đó.”
Lâm Thiên lật tới trang thứ ba, cậu khựng lại. Trước dãy số có rất nhiều số 0 chỉ có hai chữ: Tiểu Lâm. Cậu chợt nhớ đến bó hoa calla lily ban sáng, điều này khiến cậu không khỏi nhớ đến Alpha kia, lại không dám nghĩ sâu hơn.
Cậu không sợ sau này sẽ không gặp lại, chỉ sợ anh ấy xuất hiện, mang đến hy vọng cho cậu rồi lại rời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-mu-gap-duoc-chu-cua-hang-thu-cung/1281295/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.