9 giờ tối hôm nay, giọng nói của Phương Tễ đúng giờ lại vang lên trong tai nghe của Lâm Thiên, tâm trạng của Lâm Thiên không thể nhẹ nhàng thoải mái như những lần trước. Cậu nghĩ chương trình của Phương Tễ đến 11 giờ mới kết thúc, lúc đó trời đã tối đen rồi. Dù nhà Phương Tễ ở gần đài phát thanh, nhưng thị lực của anh thật sự khiến người khác phải lo lắng. Nghĩ vậy, cậu trằn trọc nằm trên giường, cuối cùng lúc mười giờ rưỡi, cậu vội vã ra khỏi nhà, chạy thật nhanh đến đài phát thanh.
Cậu lái xe của cha Lâm, thị trấn nhỏ xíu nên chỉ mất mười mấy phút là đã đến trước cửa đài phát thanh. Anh hơi khẩn trương nhìn về phía cửa, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ. Đến 11 giờ 15, Phương Tễ mặc áo khoác nâu và khăn quàng cùng màu bước ra cùng với đồng nghiệp.
Hai người trò chuyện vài câu, Phương Tễ có vẻ lắc đầu và ra dấu từ chối, Lâm Thiên đoán có thể anh đã lịch sự từ chối lời đề nghị đưa anh về nhà của đồng nghiệp, giống như sáng nay đã từ chối mình trước cửa tiệm vậy.
Đồng nghiệp cũng không tiếp tục kiên trì nữa, nhưng vẫn đứng trước cửa nhìn theo Phương Tễ, cho đến khi thấy anh rẽ ở góc đường mới đi về hướng ngược lại. Lâm Thiên cũng xuống xe nhanh chóng đi theo. Khi theo đến một bụi cây xanh cách khu chung cư chưa đầy một trăm mét, Phương Tễ dường như cảm nhận được điều gì đó, anh đột ngột dừng lại, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía sau. Lâm Thiên ngay lập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-mu-gap-duoc-chu-cua-hang-thu-cung/1281310/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.