Editor: Lilinyann (https://lilinyann.wordpress.com)
Cửu thiên tuế không gào lớn lên, mà ẩn nhẫn khóc.
Chỉ có dòng nước mắt đang không ngừng tuôn ra, cùng với âm thanh nức nở mỗi khi nói chuyện, tôi mới có thể nhận ra tâm trạng của hắn.
Nhìn hắn đầy áp lực cẩn thận từng li từng tí, ngược lại làm tôi cảm thấy...!không nỡ.
Có lẽ không phải chỉ là không nỡ, tôi không biết mình đang có cảm xúc ra sao, giống như ngực bị đè nặng xuống, không đau, nhưng nặng nề, khiến tôi không cách nào hô hấp.
Cuối cùng thì tôi cũng không có dũng khí để trả lời hắn, chỉ có thể nhắm mắt, giả vờ mình đang cực kỳ mệt mỏi mà ngủ say.
Kỹ thuật diễn xuất của tôi cũng chẳng ra sao.
Nhưng Cửu thiên tuế say rồi, lại đang đắm chìm vào trong bi thương, cho nên cũng không hề phát hiện ra.
Cũng may hắn chỉ độc thoại được một lúc.
Nói hết câu cuối, tựa như trút hết tất cả đau thương ra rồi, nước mắt cũng ngừng lại, mũi hừ hừ hai tiếng, rồi hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể cũng đã kiệt sức từ lâu, bất tri bất giác nhắm mắt ngủ cùng Cửu thiên tuế.
Sau đó, vẫn không có sự khác biệt gì trong sinh hoạt thường ngày.
Tỉnh rượu rồi, Cửu thiên tuế vẫn như thường ngày, đúng giờ lên triều, không cho tôi ra ngoài, không nói chuyện với tôi, ôm tôi tắm rửa như một em bé mới đẻ, và, dùng dụng cụ đùa bỡn tôi đến mất kiểm soát.
Dường như chuyện xảy ra đêm đó chỉ là giấc mộng của tôi, trên đời này đâu có tồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-thai-giam-cha-dap/1989943/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.