Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh ) “Thân Văn Ngọc, tại sao ngươi phải khổ sở như vậy chứ?” Lâm Uyển yếu ớt tựa vào ghế, nghiêng đầu tránh né bát thuốc được đút đến miệng, khuôn mặt đầy phiền chán, ghét uống thuốc, cũng ghét phải sống tiếp. Tính đi tính lại, đã hơn một năm kể từ khi Nhị hoàng tử và Bát hoàng tử cùng nhau gặp nạn, đồng thời, cô cũng bị thứ thuốc độc này hành hạ được tròn một năm. Lúc trước còn không cam lòng ra sức giãy dụa, bây giờ thì sức sống đã tiêu tan theo những đau đớn kéo dài cả ngày lẫn đêm. Nửa tháng trước, cô nghe nói Bát hoàng tử phát bệnh lao xuống hồ tử vong. Trong cung không báo tang, chỉ làm lễ đơn giản, cũng coi như là hắn chết một góc mà không có ai quan tâm. Đây là nguyện vọng cuối cùng trong cuộc đời Lâm Uyển. Một khi đã hoàn thành, cô cũng không còn h*m m**n sống, chỉ mong có thể tự giải thoát chính mình, khoan khoái đi xuống địa phủ chịu phạt. Năm xưa sống trong cảnh nghèo khổ, đi đến bước đường cùng mới phải đầu quân cho Bát hoàng tử. Đối phương đồng ý sẽ chữa bệnh cho mẹ đẻ của cô, về sau tuy rằng không làm được, nhưng cô vẫn biết ơn con người đó, mấy năm liên tục không ngừng cố gắng, tận tâm tận lực thần phục dưới trướng Thuận vương Điện hạ. Mãi đến tận năm ngoái mới biết, thực ra bệnh của mẹ căn bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/sau-khi-bi-thai-giam-cha-dap/2921166/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.