🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Vân Quỳ đúng là lợi dụng sơ hở trốn đi.

Nàng theo Thanh Đại xuống lĩnh thưởng, thấy Hoàng hậu không có dặn dò gì khác, Thái tử cũng đã tỉnh lại, nghĩ bụng chắc hắn tự uống thuốc được, trong điện lại có nhiều cung nhân hầu hạ như vậy, chắc không cần đến nàng nên thừa cơ quay về thiện phòng.

Tay mân mê thỏi vàng, lòng Vân Quỳ vẫn còn kinh hồn bạt vía.

Quả nhiên là phú quý hiểm trung cầu (*) mà.

(*) Là thành ngữ mang ý nghĩa “Giàu sang, phú quý thường có được từ trong nguy hiểm, mạo hiểm”.

Cổ tay bị Thái tử nắm vẫn còn sưng đỏ chưa tan, đau đến mức nàng phải hít hà liên tục. Không biết một người trọng thương hôn mê lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, suýt nữa đã bóp gãy xương tay nàng!

May mà nàng có mắt nhìn xa, sớm che mắt Thái tử lại, lại có Hoàng hậu nương nương bảo toàn tính mạng nhỏ bé cho nàng, chuyện hôm nay chắc là đã qua rồi nhỉ? Thái tử điện hạ ngày bận trăm công nghìn việc, chắc sẽ không nhớ đến một nhân vật nhỏ bé như nàng.

Không lâu sau, Đan Quế hồn vía lên mây từ Thừa Quang Điện trở về, cả người run rẩy lên giường.

Vân Quỳ lặng lẽ xích lại gần hỏi nàng ấy: “Thái tử điện hạ trông đáng sợ lắm sao? Sao ngươi lại sợ đến vậy?”

“Ta nào dám nhìn!” Sắc mặt Đan Quế tái mét, nhỏ giọng nói: “Có điều vừa nãy Thái tử đã nói, nếu trong vòng một tháng Trần thái y không chữa khỏi cho ngài ấy, sẽ bị tịch thu gia sản, chém đầu cả nhà.”

Thế này cũng bá đạo quá rồi! Chữa không khỏi là giết người sao?

Nhưng mà vị Thái tử điện hạ này hẳn là rất quý trọng tính mạng, nếu không cũng sẽ không lấy tính mạng cả nhà thái y ra uy hiếp, cho nên hôm nay nàng tiến lên hầu thuốc, thật ra cũng coi như lập công?

Nhưng dù sao đi nữa, chút gan dạ ít ỏi của Vân Quỳ đã phát huy đến cực hạn trong ngày hôm nay. Vừa nãy bị Thái tử dọa cho một trận, cả đời này nàng cũng không dám đến gần hắn nữa.

Nhớ lại chuyện vừa nãy trong điện, Đan Quế nghĩ lại mà sợ: “Sao ngươi to gan thế, dám tiến lên hầu thuốc?”

Vân Quỳ rụt vai lại: “Ta cũng sợ lắm chứ.”

Nàng căn bản không nghĩ tới Thái tử điện hạ lại tỉnh lại đúng lúc như vậy, không phải hắn trúng mấy mũi tên nguy kịch lắm sao? Không phải vẫn luôn hôn mê bất tỉnh à? Sao đúng lúc nàng cho uống thuốc lại tỉnh! Đây là vận khí gì vậy!

Tuy nàng ham tiền, tuân theo lý lẽ người càng gan dạ đất càng rộng mà liều một phen. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không sợ chết, cái giao dịch mười lượng vàng này chỉ có thể làm một lần, làm thêm lần nữa thật sự là phải trả mạng.

Đan Quế tò mò hỏi: “Sao ngươi nghĩ ra cái cách đó vậy? Ta chưa từng thấy ai dùng ruột dê để đút thuốc cả.”

Vân Quỳ nghĩ ngợi rồi đáp: “Ta thấy cậu ta hay cho mợ ta uống thuốc như vậy.”

Có lần mợ nàng nằm liệt giường, cả người trông rất yếu ớt, lại không chịu uống thuốc, nàng đứng ngoài cửa sổ lén thấy cậu lấy ruột dê đổ thuốc vào cho mợ uống. Lúc đó mợ cứ lắc đầu không chịu uống, cuối cùng vẫn bị cậu mạnh mẽ ép uống.

Mợ đi từ trong nhà ra, sắc mặt hồng hào thấy rõ, có thể thấy chiêu này thật sự có hiệu quả.

“Thì ra là vậy,” Đan Quế gật đầu, “À đúng rồi, chưa nghe ngươi nhắc đến nhà cậu ngươi bao giờ nhỉ?”

Vân Quỳ nằm xuống giường, thở dài: “Ta vào cung sáu bảy năm rồi, nhiều năm không gặp, chắc đều chết hết rồi.”

Từ nhỏ nàng đã mồ côi cha mẹ, sống nhờ nhà cậu, nhưng cậu thì háo sắc, mợ thì tham tiền, anh họ thì nghiện cờ bạc, cả nhà đều không ưa nàng.

Mợ thấy nàng có chút nhan sắc nên cắn răng nuôi nàng, chỉ muốn đợi nàng lớn thêm chút nữa  để gả cho mấy viên ngoại giàu có bụng phệ làm thiếp, kiếm một khoản sính lễ hậu hĩnh.

Chu viên ngoại kia nàng đã gặp qua một lần, mỗi lần thấy nàng đều nhìn chằm chằm với vẻ d.âm đ.ãng, mặt béo như đầu heo, trên người có mùi lạ khiến người ta buồn nôn.

Lúc đó, nàng còn chưa tròn mười tuổi!

Đêm ấy, nàng lại mơ thấy Chu viên ngoại cười hì hì sờ tay nàng. Nàng sợ hãi tỉnh giấc, lúc đó còn chưa biết mình có khả năng đi vào giấc mơ của người khác, chỉ đơn thuần cảm thấy sợ hãi, vì thế đêm đó đã bỏ trốn khỏi nhà cậu.

Lang thang mãi rồi mới vào cung làm cung nữ, thoáng cái đã nhiều năm như vậy.

Vân Quỳ hít sâu một hơi, xua đuổi những chuyện không vui ra khỏi đầu, trước khi ngủ không nhịn được mà cầu nguyện, Thái tử điện hạ hãy quên chuyện tối nay đi, quên luôn cả con người nàng đi! Ngàn vạn lần đừng tìm nàng gây phiền phức, cầu xin hắn!

Mơ mơ màng màng chìm vào giấc mơ, trước mắt là một khuôn mặt không rõ ràng, mặc một thân trường bào màu đen sẫm điểm xuyết hoạ tiết vàng kim, thân hình cao lớn, khí thế đáng sợ.

Đáng sợ hơn nữa là người này đang bóp cổ một người nhấc lên giữa không trung. Thiếu nữ bị hắn bóp cổ kia miệng ú ớ cầu xin, hai chân đạp loạn xạ trong không khí, cuối cùng vẫn còn giãy giụa.

Vân Quỳ nào đã từng mơ thấy cảnh tượng hung tàn như vậy, còn đáng sợ hơn cả trượt chân cầu thang và bị người đuổi giết. Nàng chỉ cảm thấy cổ mình cũng bị một bàn tay vô hình siết chặt, ngực đau nhói nghẹt thở.

Nhìn kỹ lại, ui… thiếu nữ bị bóp cổ kia, chẳng phải là chính nàng sao!

Tỉnh giấc, Vân Quỳ thở d.ốc.

Hú hồn, suýt chút nữa là chết rồi.

Không phải, nàng không oán không thù với người khác, ai muốn giết nàng!

Vân Quỳ cố gắng nhớ lại dáng vẻ người trong mơ, mặt thì vẫn không nhìn rõ, nhưng phần da lộ ra trắng đến rợn người, có thể thấy gân xanh nổi lên trên cổ và yết hầu gồ ghề, trường bào màu đen thêu hoa văn vàng lộng lẫy phức tạp, tựa như trăn lớn… trăn lớn!

Chẳng lẽ là… Thái tử điện hạ?!

Ý nghĩ nguy hiểm này bén rễ nảy mầm trong đầu, thoắt cái bóp nghẹt hơi thở của nàng.

Sau khi đi ngủ, Vân Quỳ có thể nhìn thấy giấc mơ của người khác. Nhưng cái năng lực hoang đường kỳ lạ này lại chưa được kiểm chứng chắc chắn, ví dụ như vào giấc mơ của ai, vào bằng cách nào. Nàng chỉ đại khái biết, trước khi ngủ thường xuyên nghĩ đến một người nào đó trong đầu, thì có khả năng đi vào giấc mơ của người đó, nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào mơ, ví dụ như Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, những quý nhân hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của nàng, ngày thường căn bản không có cơ hội gặp mặt, càng không thể đi vào giấc mơ của họ.

Chẳng lẽ chỉ vì trước khi ngủ nàng luôn cầu nguyện đừng bị Thái tử tìm đến, nên mới đi vào giấc mơ của hắn?

Bây giờ Thái tử điện hạ định… lấy mạng nàng sao?

Đừng mà! Cứu mạng…

Nếu Thái tử điện hạ là một vị điện hạ chính trực lương thiện tốt bụng, chắc không có khả năng b.óp ch.ết nàng.

Nhưng vấn đề hiện tại là, người kia chính là một Diêm Vương sống không hơn không kém, giết người như bổ dưa, căn bản sẽ không cân nhắc nàng có vô tội hay không.

Sai lầm rồi, chỉ trách lúc đó nàng vì mười lượng vàng mà mờ mắt, sợ bị người khác cướp mất cơ hội, đầu óc nóng lên bèn xông lên.

Vân Quỳ ôm đầu gối, thở dài tuyệt vọng.

Cứ thế lo lắng bất an cả ngày, mãi đến tối vẫn chưa thấy ai triệu kiến, Vân Quỳ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng từ xa nhìn thấy dưới hành lang có một cung nữ toàn thân đầy máu bị người ta khiêng ra từ Thừa Quang Điện.

Gió lạnh thấu xương thổi qua hành lang, Vân Quỳ rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lông tóc khắp người dựng đứng, tay chân lạnh cóng mất hết cảm giác.

Đồ ăn đưa vào điện, Thái tử điện hạ vẫn không động vào một miếng. Thái giám tổng quản thiện phòng rụt đầu rụt cổ trở về, có người xích lại gần nhỏ giọng hỏi: “Cung nữ vừa nãy phạm lỗi gì, mà bị Thái tử đánh chết vậy?”

Thái giám tổng quản nào dám hỏi những chuyện này, vừa nãy ở trong điện chỉ mơ hồ nghe thấy Thái tử nói một câu “Ai phái ngươi đến?”. Người kia không chịu nói, lập tức bị lôi ra ngoài dùng gậy đánh chết.

Lúc ông ta trở về, vừa hay đi ngang qua hiện trường hành hình, máu tươi chảy vào khe đá, hai cái bể nước lớn cũng không rửa sạch được, mùi máu tanh xộc vào mũi khiến dạ dày ông ta sôi lên, hận không thể nôn hết cả cơm tối qua ra.

Ông ta làm động tác không thể nói, mọi người không còn dám hỏi nữa, sau này đều phải treo đầu bên hông quần mà sống thôi.

Vân Quỳ lo lắng bất an trong lòng, làm việc cũng hồn xiêu phách lạc, chỉ đến khi ôm mười lượng vàng đi ngủ vào ban đêm, mới dần xua tan được chút sợ hãi.

Đêm khuya, Khôn Ninh Cung.

Hôm nay Thuần Minh Đế nghỉ lại đây, Hoàng hậu hầu hạ ông ta thay y phục, ngập ngừng nói: “Thái tử… trạng thái hình như không tốt lắm, không biết có qua khỏi lần này không nữa.”

Thuần Minh Đế thở dài: “Ngày mai trẫm sẽ ban chiếu rộng khắp thiên hạ, xem có thể mời thêm dị nhân kỳ sĩ vào cung chữa trị cho Thái tử không.”

Hoàng hậu lặng lẽ liếc nhìn ông ta: “Lần trước mời thần y trong dân gian đến cũng không chữa được, thậm chí còn có người vì sợ uy nghiêm của Thái tử, sau khi về nhà lập tức bốc ốm.”

Thuần Minh Đế nhìn lên họa tiết long phượng trình tường trên đỉnh màn, im lặng hồi lâu rồi nói: “Dù thế nào, chúng ta cứ tận tâm là được.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu: “Vâng.”

Thuần Minh Đế là hoàng đế kế vị sau khi anh trai qua đời, Thái tử hiện tại là con trai của tiên đế Cảnh Hữu Đế.

Năm xưa tiên đế thân chinh Bắc Cảnh, lúc trở về bị trọng thương, lại gặp phải mấy phiên vương ép vua thoái vị làm loạn. Huệ Cung Hoàng hậu lúc đó đang mang thai đã nghĩ ra kế ly gián, khiến các phiên vương tự tàn sát lẫn nhau, lúc đó mới ổn định được tình hình, nhưng Huệ Cung Hoàng hậu lại vì ngày đêm lo lắng mà động thai khí.

Để bảo đảm giang sơn Đại Chiêu có người kế vị, Huệ Cung Hoàng hậu gian nan sinh hạ Thái tử, bản thân chết trên giường sinh. Tiên đế vốn đã trọng thương khó chữa, lại vì đau buồn mất vợ mà qua đời theo.

Triều đình nhất thời rối loạn, phiên vương khắp nơi rục rịch, chỉ có thể để Thái hậu đã lâu không xuất hiện ra mặt chủ trì đại cục.

Nước không vua thì loạn, lúc đó trong triều xuất hiện hai phe, một phe ủng hộ Thái tử đăng cơ, xin Thái hậu buông rèm nhiếp chính. Phe còn lại thì cho rằng Thái tử còn nhỏ tuổi chưa biết việc, Thái hậu tuổi cao sức yếu, bên ngoài Đại Chiêu lại có cường địch vây quanh, bên trong có phiên vương làm loạn, hai bà cháu khó mà ngồi vững triều đình, chi bằng chọn một người có đức có tài trong tôn thất lên ngôi.

Thế là có người lúc đó tiến cử Thụy Vương – người vốn có tiếng hiền đức ở kinh thành, chính là Thuần Minh Đế ngày nay.

Lúc đó Thụy Vương là vị vương gia duy nhất chưa nhận đất phong, ở lại kinh thành. Trong thời gian tiên đế trọng thương, chính Thụy Vương ngày đêm hầu hạ thuốc thang, qua lại nhiều lần, lại có được tiếng tốt anh em hòa thuận.

Tranh chấp mãi không xong, cuối cùng Thái hậu quyết định Thụy Vương tạm thời làm vua, Thái tử vẫn là Thái tử, đợi sau này Thụy Vương qua đời, sẽ trả lại giang sơn Đại Chiêu này cho dòng dõi của Cảnh Hữu Đế.

Thoáng cái đã hơn hai mươi năm trôi qua.

Dưới sự cai trị của Thụy Vương năm xưa, tức Thuần Minh Đế ngày nay, coi như không có công trạng gì lớn, nhưng Đại Chiêu vẫn giữ được bình yên nhiều năm. Mỗi tội là Thái tử do tiên đế để lại lại bẩm sinh yếu ớt, từ nhỏ đã đau đầu triền miên, dẫn đến tính tình bạo ngược thất thường, hành sự tàn nhẫn cực đoan, nhất thời trên dưới triều đình người người bất an, dân chúng oán than, có thể nói là tiếng xấu vang xa.

Thuần Minh Đế thân là chú, không thể quản giáo Thái tử như con ruột, trừng phạt không được, trách mắng không xong. Thấy hắn hành sự ngang ngược, gây bất mãn cho triều thần và dân chúng, cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.

Lần này Thái tử hồi cung, tiền triều thậm chí xuất hiện tiếng nói phế Thái tử, lập trữ quân khác. Năm xưa trước khi Thái hậu băng hà, Thuần Minh Đế – vị hoàng đế nửa đường lên ngôi đã chỉ trời thề sẽ trả lại ngôi vị. Hơn nữa ông ta còn là một người thúc phụ từ ái nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ dùng lý lẽ và tình cảm để an ủi cảm xúc của triều thần.

Một nhóm lão thần kiên định đứng về phía Thái tử cũng có lý lẽ riêng. Thái tử chinh chiến bên ngoài nhiều năm, nay đã quá tuổi nhược quán, sớm nên cưới vợ sinh con, nối dõi tông miếu cho giang sơn Đại Chiêu, không thể đi vào vết xe đổ của Cảnh Hữu Đế.

Năm xưa nếu không phải Cảnh Hữu Đế không có nhiều con cái, cũng sẽ không bùng nổ loạn phiên vương, cuối cùng để người em trai thứ xuất Thụy Vương nhặt được món hời.

Nghĩ đến đây, Thuần Minh Đế nhíu chặt mày, thở dài hồi lâu: “Hôn sự của Thái tử, cũng có thể chuẩn bị được rồi.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, đáy mắt không hẹn mà cùng lóe lên một tia phức tạp.

Mấy năm nay vì khai chi tán diệp, Thuần Minh Đế nạp phi tần rộng rãi, sinh được chín con trai mười hai con gái, bụng Hoàng hậu cũng tranh đua, đã có hai con trai vợ cả.

Con ruột của mình cũng xuất sắc như vậy, sao Hoàng hậu cam tâm may áo cưới cho người khác?

Nhưng vì ban đầu Thuần Minh Đế đã từng thề trước mặt Thái hậu, trên dưới triều đình có vô số ánh mắt dõi theo. Để tránh mang tiếng xấu cướp ngôi, vợ chồng Thuần Minh Đế chỉ có thể diễn tròn vai cha mẹ hiền từ trước mặt thiên hạ, coi Thái tử như con ruột.

Thái tử dù có bạo ngược vô đạo đến đâu, cũng là dòng dõi của Cảnh Hữu Đế, là dòng máu hoàng tộc chính thống và tôn quý hơn cả Thuần Minh Đế, vị hoàng đế tạm quyền này.

Hai người im lặng một lát, Hoàng hậu ôn tồn nói: “Thần thiếp hiểu, ngày khác sẽ tìm người phù hợp tuổi tác cho Thái tử, chỉ là… Bệ hạ cũng biết, tính tình Thái tử như vậy, e rằng những khuê tú thế gia bình thường đều…”

Thuần Minh Đế đương nhiên hiểu rõ, cái tính hung ác bất nhân của Thái tử, các quý nữ kinh thành không ai không kính nể nhưng lại tránh xa. Tuy nhiên nếu liên hôn với các trọng thần trong triều, Thuần Minh Đế lại sợ tăng thêm vây cánh cho Thái tử.

Trong lúc khó xử, Hoàng hậu nghĩ ra một cách: “Chi bằng… trước mắt cứ để Phủ Nội Vụ và Giáo Phường Ty chọn mấy người có tướng mạo ưa nhìn thị tẩm, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Thái tử. Đợi Thái tử khỏi hẳn vết thương, sẽ long trọng tổ chức một cuộc tuyển tú, lựa chọn phi tần thích hợp cho Thái tử.”

Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, đều hiểu rõ ý đồ của đối phương.

Sắp xếp cung nữ thị tẩm, một là có thể cài cắm người của mình, đảm bảo không để lại con nối dõi.

Hai là cũng có thể bịt miệng dư luận, Đế hậu thân là thúc phụ thúc mẫu của Thái tử, vẫn luôn tích cực lo liệu hôn sự cho Thái tử, không có mưu đồ soán vị.

Ba là tiện cho việc sau này gây chuyện, để những thế gia vọng tộc thèm muốn vị trí Thái tử phi thấy rõ, tính tình Thái tử bạo ngược, không phải là người bạn đời lý tưởng.

Bên kia, Vân Quỳ lo lắng sợ hãi mấy ngày nay, vẫn chưa đợi được Thái tử tìm đến, lúc này mới dần thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ kỹ lại, nàng chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng chú ý, làm sao có thể được vị Phật lớn kia nhớ đến chứ?

Nhưng mới yên tâm được hai ngày, người trong cung Hoàng hậu đến, là một ma ma quen mặt, Vân Quỳ nhớ đã gặp ở Lãm Nguyệt Các.

“Nương nương mời Vân Quỳ cô nương qua một chuyến.”

Vân Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, có một dự cảm không lành: “Không biết Hoàng hậu nương nương triệu kiến, là vì chuyện gì?”

Ma ma kia cười nói: “Cô nương dung mạo xinh đẹp, nương nương không nỡ nhìn minh châu bị vùi lấp, có lòng đề bạt, là chuyện tốt đó.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.