Đêm khuya, Thừa Quang Điện đèn đuốc sáng trưng.
Khói nhẹ lượn lờ bay lên từ chiếc lò hương mạ vàng chạm trổ tinh xảo, ánh nến đỏ xuyên thấu qua tấm màn che dày, mơ hồ có thể thấy một người đang nằm trên chiếc giường gỗ xưa.
Hai mắt nhắm nghiền, mặt mày hiện rõ vẻ u ám, sắc mặt trắng bệch tột độ. Dù vẫn đang trong cơn hôn mê, nhưng cái khí lạnh lẽo không thể bỏ qua kia vẫn âm trầm sắc bén, khiến người ta không dám đến gần.
Thái tử nhíu chặt mày, vết thương nhiễm độc đau thấu tận xương tủy, toàn thân tựa như đặt trong lò lửa, lại như rơi vào hầm băng.
Cùng lúc đó, những tiếng người nhỏ vụn ồn ào tràn vào tai như thuỷ triều.
「Sao còn chưa tỉnh, thuốc cũng không đút được, sẽ không thật sự sắp chết chứ!”」
「Biên cương bao nhiêu năm cũng không hao tổn được hắn, tên độc cũng bắn không chết hắn, đúng là mạng lớn.”」
Là giọng của Hoàng hậu.
Có điều Hoàng hậu Đại Chiêu xưa nay miệng nam mô bụng bồ dao găm, quen thói giả bộ. Dù trong lòng mong hắn chết, cũng tuyệt đối sẽ không nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này trước mặt mọi người.
Chẳng lẽ lần này hắn hồi kinh, ngay cả giả vờ bà ta cũng không muốn giả vờ nữa sao?
Hay là nói, hắn đang mơ một giấc mơ kỳ lạ nào đó?
「Báo ứng! Giết người vô tội, trời giận người oán! Lần này ngay cả ông trời cũng không chịu nổi nữa rồi!」
「Hoàng hậu nương nương bảo chúng ta nghĩ cách, chúng ta còn có thể nghĩ ra cách gì? Thái tử từ nhỏ đã bệnh tật triền miên, mỗi khi bệnh đau đầu phát tác thì như phát điên, bây giờ lại trúng mấy mũi tên, độc đã thấm vào xương tủy, lần này thật sự là hết cách cứu chữa rồi…」
「Trời phù hộ, Thái tử điện hạ dù sống hay chết, xin Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương ngàn vạn lần đừng liên lụy đến ta, ta còn cha mẹ già, con nhỏ, cháu trai đang ở nhà đợi ta mua kẹo hồ lô cho nó ăn…」
Chắc là giọng của mấy lão già thái y viện.
Cách đó khoảng vài trượng, truyền đến giọng lo lắng của Hoàng hậu: “Mấy người các ngươi, ai có bản lĩnh đút cho Thái tử uống hết thuốc, bổn cung sẽ thưởng mười lượng vàng!”
Sau đó lại là một đám hạ nhân ríu rít bên tai, ồn ào đến mức đầu hắn đau như búa bổ.
「Mười lượng vàng cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ, ai dám cho vị Diêm Vương kia uống thuốc chứ!」
「Ngộ nhỡ đút không vào, Thái tử điện hạ lại đột nhiên tỉnh lại, nói không chừng sẽ ta ra ngoài…」
「Khó chịu chết mất! Lẽ ra nên đi nhà xí rồi mới đến, từ cái phòng này đi ít nhất cũng mất một nén hương, bao giờ mới đi được… Cái gì, mười lượng vàng? Cho Thái tử uống thuốc được mười lượng vàng? Mười lượng vàng có thể mua được một căn nhà ở kinh thành rồi! Còn nhiều hơn ta làm cả đời ở thiện phòng! Ta làm được! Ta làm được! A a a phát tài rồi!」
Quá ồn ào.
Thái tử nhíu chặt mày, hận không thể lập tức ngồi dậy, b.óp ch.ết cung nữ lắm mồm kia.
Một lát sau, trong điện truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nguyện thử một lần.”
Rất dễ dàng nhận ra, là cùng một người với giọng nói ồn ào vừa rồi, nhưng rõ ràng và ngoan ngoãn, quy củ hơn nhiều.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người trong điện đều hít vào một hơi lạnh.
Hoàng hậu bước lên một bước, nhìn về phía tiểu cung nữ đang quỳ rạp trên đất, “Ngươi thật sự có cách?”
Vân Quỳ cẩn thận đáp: “Chỉ là… nô tỳ mạo muội, có thể cầu xin nương nương ban cho nô tỳ một ân điển nữa được không ạ? Nếu Thái tử điện hạ tỉnh lại, muốn xử tử nô tỳ, nương nương có thể…”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng, rồi nhìn xuống bộ ng.ực đầy đặn và vòng eo thon thả như liễu, không ngờ cung nữ lại có người đẹp đến vậy.
Sau một thoáng ngẩn người, Hoàng hậu cười lạnh trong lòng.
E rằng lại là một kẻ muốn trèo lên giường.
Sắc mặt hoàng hậu vẫn dịu dàng, “Ngươi yên tâm, ngươi hầu bệnh có công, bổn cung ắt sẽ bảo vệ ngươi.”
「Đây là ai vậy, ham tiền không tiếc mạng!」
「Chẳng lẽ muốn mớm thuốc cho Thái tử điện hạ bằng miệng sao?」
「Nha đầu tâm cao ngất trời mạng mỏng như giấy, kẻ định trèo giường trước đó, mồ mả cỏ đã cao ba thước rồi.」
Thái tử nghe thấy những âm thanh hỗn tạp này, thái dương nổi gân xanh, từng cơn đau nhói truyền đến.
“Tạ nương nương ân điển.” Vân Quỳ mím môi, lại nói: “Nô tỳ cần về thiện phòng lấy một thứ.”
Hoàng hậu nén lại vẻ mất kiên nhẫn trong đáy mắt, gật đầu nói: “Đi nhanh về nhanh.”
Vân Quỳ đứng dậy đáp lời, chạy thẳng về thiện phòng. Trước tiên nàng giải quyết nhanh cơn mót vệ sinh, sau đó tìm một thứ nguyên liệu trong phòng bếp, rửa ráy sạch sẽ cẩn thận, mang đến Thừa Quang Điện.
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào đồ vật kỳ lạ trong tay nàng, theo bản năng lấy tay áo che mặt, “Đây là vật gì? Thật sự có thể khiến Thái tử uống thuốc sao?”
「Sao nhìn hơi ghê tởm.」
Thái tử nghe thấy lời này: ……
Vân Quỳ thật thà nói: “Vật này là nguyên liệu thường dùng của thiện phòng, nô tỳ đã rửa sạch khử mùi rồi ạ.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của thái y và mọi người trong điện đều đổ dồn về phía nàng.
Cung nhân thiện phòng tất nhiên nhận ra vật này, chỉ là chưa nấu chín đã mang đến cho Thái tử uống thuốc, chẳng phải làm nhục Thái tử quá mức sao.
Đa số thái y cũng nhận ra vật này, chỉ là vẻ mặt mọi người cũng vô cùng đặc sắc.
Hoàng hậu lại hỏi Viện sử của Thái Y Viện: “Có gì không ổn không?”
Trương viện sử râu tóc bạc phơ mặt đỏ bừng, nhưng đoán được ý của Vân Quỳ, giằng co hồi lâu vẫn nói: “Có thể thử ạ.”
Lúc này Vân Quỳ mới yên tâm.
Hoàng hậu gật đầu với nàng, “Nếu đã vậy, ngươi cứ thử xem.”
「Á à…」
「Cung nữ này thật to gan, lại dám đối với Thái tử điện hạ…」
Thái tử đang hôn mê vẫn có thể nghe thấy đủ loại tiếng nghị luận trong điện, thậm chí còn có những giọng nói không nên xuất hiện trên mặt vẫn không ngừng vang lên bên tai.
Nghe như là… tiếng lòng của những người này?
Vân Quỳ cẩn thận đổ thuốc trong bát vào vỏ ruột dê, buộc chặt đầu cuối, vỏ ruột dê căng phồng vì thuốc, nháy mắt biến thành một hình dạng khó mà diễn tả. Mấy thái y trong điện sắc mặt mất tự nhiên dời mắt đi.
「Ôi chao, không nên nhìn những thứ trái với đạo lý, không nên nhìn những thứ trái với đạo lý. 」
「Ui, giống cái xúc xích lớn.」
「Đêm qua ta còn dùng hai cái…」
Thái tử hơi kinh ngạc, rốt cuộc là vật gì, định cho hắn uống thuốc thế nào?
Thứ nguyên liệu nấu ăn gì mà ghê tởm như vậy, nhưng Thẩm thái y đã dùng hai cái?
“Dùng”?
Vân Quỳ hỏi một vị y sĩ bên cạnh để một cây kim bạc, châm một lỗ nhỏ ở đầu vỏ ruột dê, chậm rãi đi về phía người đàn ông đang nằm yên trên chiếc giường gỗ đàn hương, trong lòng lẩm bẩm.
「Lạy trời lạy phật, nhất định phải uống thuốc vào, ngàn vạn lần đừng tỉnh lại vào lúc này! Trời phù hộ, ta nhất định phải thuận lợi lấy được mười lượng vàng kia!」
Mắt phượng của Thái tử nhắm chặt, hàm răng nghiến chặt, đợi nha đầu kia lẩm bẩm xong, mí mắt khẽ nặng trĩu, ánh sáng nhạt nhòa vốn có thể cảm nhận được qua lớp da mỏng cũng biến mất.
Vân Quỳ cũng sợ hãi trong lòng, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng vén màn lên, lập tức dùng chiếc khăn tay bên cạnh che đi khuôn mặt tôn quý của Thái tử điện hạ, chỉ chừa lại cái miệng có thể uống thuốc.
Như vậy nàng sẽ không phải đối mặt với cái khuôn mặt hung thần ác độc kia. Dù Thái tử điện hạ đột nhiên tỉnh lại, cũng sẽ không nhìn thấy dung mạo của nàng ngay lập tức. Nàng có thể kịp thời cầu cứu Hoàng hậu nương nương, bảo toàn tính mạng nhỏ bé.
「Hoa hướng dương nhỏ, ngươi quả thật quá thông minh!」
Hoa, Hướng Dương, Nhỏ… Cô nhớ kỹ rồi.
Thái tử âm thầm nghiến chặt răng hàm.
Ngươi chờ đó, cô nhất định sẽ băm vằm ngươi thành vạn…
Bất ngờ không kịp phòng bị, cằm truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại, có hơi thở dịu dàng, ấm áp thuộc về nữ tử truyền đến chóp mũi.
Đầu Thái tử nháy mắt trống rỗng, cổ họng đang hôn mê gân xanh nổi lên.
Chưa từng có ai dám chạm vào hắn.
Vân Quỳ nắm lấy cằm Thái tử, ánh mắt rơi vào làn da lạnh lẽo như ngọc và đường nét khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, nàng hơi ngẩn người.
Chỉ nhìn phần cằm này thôi, lại đẹp đến lạ thường, mỗi tội là đôi môi trắng bệch quá mức, da dẻ gần như không có huyết sắc, chạm vào còn lạnh hơn cả tuyết đêm đông.
Nếu không xác định là vẫn còn hơi thở, e rằng Thái tử điện hạ còn giống xác chết hơn cả một xác chết.
Nhưng dù bị che mắt, hôn mê bất tỉnh, cái sự mạnh mẽ áp bức đến từ người ở vị trí cao kia cũng tựa như hữu hình, khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
Vân Quỳ hít sâu một hơi.
「Ui, lưỡi hồng hào mềm mại.」
Thái tử: ???
Vân Quỳ kìm nén sự căng thẳng trong lòng, nắm lấy chiếc cằm gầy gò trắng bệch của Thái tử. Đầu ngón tay dùng sức, khiến môi răng hơi hé mở, rồi dốc hết sức bắn thẳng thuốc trong vỏ ruột dê vào cổ họng Thái tử.
Các thái y: ……
「Thật sự để nàng ta đút vào rồi.」
「Cách thì thông minh, nhưng… quá trình thật sự không tao nhã.」
「Ta cũng ngại không dám nhìn.」
Thái tử chỉ cảm thấy cổ họng đắng cay nóng rát, gần như là đột nhiên mở mắt ra.
Chưa kịp phản ứng, đã theo bản năng nuốt ực một cái, nuốt thứ thuốc đắng nghét kia xuống.
Mấy năm nay ở vị trí này, hắn luôn cảnh giác cao độ đối với đồ ăn thức uống đưa vào miệng, chưa từng có ai dám tùy tiện đút thứ gì vào miệng hắn.
Đây là lần đầu tiên.
Vân Quỳ lại không biết người dưới thân đã tỉnh, còn muốn tiếp tục nhét thuốc vào, lại bị người ta nắm chặt lấy cổ tay.
Vốn dĩ đã là một giao dịch mạo hiểm, lần này không chỉ cổ tay bị bóp đau, mà hồn nàng cũng bay lên mây, cả người run rẩy dữ dội, ngay cả vỏ ruột dê trong tay cũng rơi xuống đất.
Trong điện có người kinh hô: “Thái tử điện hạ tỉnh rồi!”
Hoàng hậu và một đám thái y lập tức tiến lên xem xét.
Vân Quỳ không kịp suy nghĩ, trước khi Thái tử kéo bỏ miếng vải che mắt, nàng vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp ở cổ tay, ngoan ngoãn lăn xuống đất, vùi đầu quỳ xuống.
Hoàng hậu liếc nhìn nàng một cái, phân phó đại cung nữ Thanh Đại phía sau: “Đưa nàng ta xuống lĩnh thưởng đi.”
Nghe vậy, trong lòng Vân Quỳ vô cùng cảm kích, đầu cũng không ngẩng lên, vội vàng tạ ơn rồi đi xuống.
Thái tử vén khăn che mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Khuôn mặt trắng bệch dưới ánh nến âm trầm lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, khiến người ta nhìn một cái, xương tủy cũng thấm đẫm nước lạnh.
Khoé môi hoàng hậu cứng ngắc, rồi lộ ra một nụ cười hiền hòa quan tâm: “Thái tử, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Thái tử không chút biểu cảm ngước mắt lên, nhìn về phía người phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy trước mặt.
Nhiều năm không gặp, Hoàng hậu càng đầy đặn đoan trang hơn, vẫn nhìn hắn với vẻ hiền từ nhân hậu như trước.
Nhưng Thái tử nghe được một giọng nói hoàn toàn khác với khuôn mặt hiền lành này.
「Tỉnh rồi sao?」
「Bọn chúng ăn bớt nguyên liệu sắc thất li tán, vậy mà lại có hiệu quả tức thì?」
「Ông trời không có mắt, mấy mũi tên kia sao không bắn chết hắn!」
Hoàng hậu bị hắn nhìn chằm chằm đến sởn gai ốc, gần như không chống đỡ nổi, vội vàng nặn ra một nụ cười, quay đầu nhìn về phía thái y phía sau: “Trương viện sử.”
Trương viện sử lập tức tiến lên bắt mạch cho Thái tử, cẩn thận suy nghĩ một lát, nhíu mày: “Mạch tượng tán loạn, độc xâm kinh lạc, dư độc trên người điện hạ chưa hết, cần phải tiếp tục dùng thất li tán, kết hợp châm cứu thải độc, dùng thuốc kim sang bôi ngoài, tránh để độc xâm nhập bên trong, tổn thương tâm mạch.”
「Vậy là còn chưa hoàn toàn khôi phục, tốt quá!」
Hoàng hậu nói: “Nếu đã vậy, xin Trương viện sử dốc lòng, Thái tử tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
Trương viện sử chắp tay: “Đây là chức trách của vi thần, vi thần nhất định sẽ dốc hết sức lực.”
Thái tử từ trên giường đứng dậy, thân hình cao lớn thẳng tắp hơn ba năm trước, khí thế cũng càng sắc bén bức người, ánh mắt lạnh nhạt âm trầm tựa như hàn băng thấu xương, lơ đãng quét qua mọi người trong điện.
Ánh mắt hắn chạm đến đâu, ai nấy đều im như thóc, không ai biết hắn muốn làm gì.
Ngay cả Hoàng hậu run sợ run trong lòng, “Thái tử, con trọng thương chưa lành, sao có thể xuống giường…”
「Kẻ điên này lại muốn làm gì? Ai lại đắc tội với hắn?」
Thái tử quét mắt qua đám thái y rụt rè kia, những người này trước đây đều gặp hắn nhiều lần ở kinh thành. Từ nhỏ, hắn đã đau đầu triền miên, ngày nào cũng phải tiếp xúc với Thái Y Viện.
“Trần thái y.” Thái tử dừng lại trước mặt một vị thái y trung niên.
Giọng hắn bình tĩnh, phát âm từng chữ rất nhẹ, mang theo hơi thở bệnh tật nhàn nhạt, nhưng cũng đủ khiến người ta sinh ra sợ hãi.
Trần Nghi – thái y đột nhiên bị gọi tên, thân thể run lên, lảo đảo hành lễ, “Thái tử điện hạ?”
「Sao đột nhiên Thái tử lại gọi ta? Chẳng lẽ phát hiện ta đã ăn bớt ba vị thuốc trong thất li tán? Không thể nào…」
Thái tử nhìn chằm chằm vào ông ta, cười như có như không: “Dạo này ngươi thế nào?”
Trần Nghi lau mồ hôi lạnh trên trán, chỉ cảm thấy vẻ mặt cười như có như không này của Thái tử điện hạ cực kỳ đáng sợ, sao tự dưng lại nói với ông ta những lời này làm gì, ông ta có giao tình gì với Thái tử đâu.
Thái tử lại nhìn viện sử Trương: “Nếu cô nhớ không nhầm, cháu trai của Trương viện sử năm tuổi rồi nhỉ?”
Viện sử Trương đột nhiên bị hỏi, lại còn nhắc đến cháu trai mình, mồ hôi lạnh càng rịn ra, run giọng đáp phải.
Thái tử nói: “Trương viện sử tuổi đã cao, chi bằng sớm về nhà vui vầy bên con cháu, cái vị trí viện sử này, cô thấy thái y Trần có thể đảm nhiệm.”
Vị Thái tử điện hạ này xưa nay độc đoán chuyên quyền, không theo lẽ thường, việc thăng chức giáng chức chỉ xuất hiện trong một ý niệm.
Vài câu ngắn ngủi, hai vị thái y một người được đề bạt làm viện sử, một người bị ép về quê dưỡng lão, cả hai ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn nhau không nói nên lời.
Hoàng hậu trao đổi ánh mắt với Trần Nghi, nói: “Cứ làm theo đề nghị của Thái tử đi, ngày mai bổn cung sẽ nói với Bệ hạ một tiếng.”
Trần Nghi hoàn hồn, vội vàng tiến lên tạ ơn.
Khóe môi Thái tử khẽ cong lên: “Như vậy thì cô giao cái thân đầy thương tích này cho viện sử Trần.”
“Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức.”
Trần Nghi vô duyên vô cớ được thăng quan, trong lòng vui mừng. Dù sao vị trí viện sử cũng là chiếc ghế đứng đầu của Thái Y Viện, bao nhiêu người mơ ước không được. Với thâm niên và kinh nghiệm của ông ta, ít nhất còn phải phấn đấu mười năm, bây giờ cứ thế nhẹ nhàng rơi xuống đầu, quả đúng là niềm vui từ trên trời rơi xuống.
Nhưng ông ta luôn cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, có gì đó không đúng.
Quả nhiên.
Giây phút tiếp theo, một giọng nói lạnh lẽo âm trầm vang lên: “Chỉ dốc hết sức thôi thì không được.”
“Xưa nay cô thưởng phạt phân minh, nếu Trần viện sử chữa khỏi, cô thưởng trăm lượng vàng. Nếu không chữa khỏi, cô chỉ có thể… lấy tội thất trách, phán Trần viện sử tịch thu gia sản, chém đầu, thế nào?”
Chân Trần Nghi mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống: “Điện hạ tha mạng! Vi thần…”
“Tha mạng?” Thái tử bật cười, “Chẳng lẽ Trần viện sử biết trước độc của cô không thể chữa khỏi, sống không quá một tháng, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc bị tịch thu gia sản, chém đầu rồi sao?”
Sắc mặt Trần Nghi trắng bệch, toàn thân run rẩy: “Vi thần… không có ý đó.”
Hoàng hậu hít sâu một hơi, âm thầm siết chặt nắm tay.
「Chẳng lẽ thằng điên này phát hiện ra gì rồi? Không thể nào, hắn rời kinh nhiều năm, mấy ngày nay cũng luôn hôn mê bất tỉnh, sao lại biết thái y Trần là người của ta?」
Thái tử nghe thấy tiếng lòng của Hoàng hậu, cười lạnh bỏ qua.
Hắn lại lần lượt quét mắt qua đám người đang kinh hoàng trong điện. Không ngoài dự đoán, đa số đều là gương mặt lạ, còn có vài người có lẽ ba năm trước đã hầu hạ bên cạnh hắn, hắn cũng không có ấn tượng gì.
Hoàng hậu nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, vội vàng giải thích: “Mấy năm nay con chinh chiến bên ngoài, một bộ phận cung nhân Đông Cung đã được điều đi nơi khác, còn một bộ phận đến tuổi thì được xuất cung. Đây đều là những người mới được bổ sung hai năm gần đây, con cứ sai bảo trước, nếu có gì không vừa ý…”
Thái tử không chút khách khí: “Không vừa ý.”
Sắc mặt Hoàng hậu hơi đổi, nhưng vẫn phải giữ nụ cười.
「Bổn cung làm Hoàng hậu cũng thật là uất ức! Nhi tử của mấy tiện nhân ở hậu cung kia đều phải tôn xưng ta một tiếng mẫu hậu. Nghiệt chủng này của tiên đế này chẳng những bất kính, còn bày đặt lên mặt làm mưa làm gió như tổ tông, chết quách đi cho xong! Bổn cung không hầu hạ nữa!」
Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn mấy cung nữ đang run rẩy trên đất, nặn ra một nụ cười: “Quả thật hơi vô dụng, ngày mai bổn cung sẽ sai Phủ Nội Vụ chọn mấy người chu đáo, đáng tin đến hầu hạ.”
Thái tử không tỏ thái độ gì, ánh mắt u trầm khẽ cụp xuống, rơi vào thứ màu trắng sữa giống như ruột non trên tấm thảm.
Nhận ra đó là gì, sắc mặt Thái tử từ từ trầm xuống, thậm chí có chút bực dọc.
Ánh mắt lướt qua mọi người trong điện, nhưng không thấy người nào đáng nghi.
Cung nữ vừa nãy cho hắn uống thuốc… chạy rồi?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.