🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đúng như câu nói “Nhìn người xem mặt trước, bắt vua trước bắt giặc”, Vân Quỳ là một người coi trọng nhan sắc, dù trong bầu không khí căng thẳng tột độ này, nàng vẫn không thể không chú ý đến gương mặt đối phương.

Huống chi gương mặt trước mắt này, không thể dùng ngôn ngữ nghèo nàn của nàng để miêu tả.

Có một khoảnh khắc, nàng thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là ảo giác trước khi chết của mình hay không.

Ảo giác Thái tử điện hạ không phải là kẻ hung thần ác sát như vậy, mà là một quân tử ôn nhuận như ngọc, tuấn lãng phi phàm, hắn sẽ dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi nàng——

Một ngàn lượng bạc và vị trí Thái tử phi của cô, ngươi chọn cái nào?

Nàng đương nhiên là chọn… cái trước!

Đàn ông đều sẽ thay lòng, chỉ có tiền bạc thật sự nắm trong tay mới không bao giờ phản bội mình.

Thế nhưng, một tiếng cười lạnh lẽo nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của nàng: “Người lần trước cho cô uống thuốc chính là ngươi?”

Vân Quỳ sợ hãi vội vàng hoàn hồn, cúi thấp đầu: “Là… là nô tỳ.”

Thái tử nghe rõ mồn một tiếng lòng của nàng, không ngờ đến nước này rồi mà nha đầu này còn có ảo tưởng không thực tế như vậy.

Chẳng lẽ Hoàng hậu không còn ai dùng được nữa sao? Lại đưa thứ ngu ngốc này đến.

Vân Quỳ cúi đầu, chợt cảm thấy cổ lạnh lẽo, lạnh đến mức nàng run lên.

Sau đó cằm nàng bị ngón tay lạnh lẽo trắng bệch của người đàn ông chậm rãi nâng lên.

Cảnh tượng bị bóp cổ trong mơ lập tức tràn ngập tâm trí.

Thái tử chậm rãi xoa vị trí động mạch cổ nàng, lực đạo như có như không, nhưng lại khiến da đầu nàng tê dại, gần như nghẹt thở.

Thậm chí nàng còn cảm thấy, kể cả hắn trọng thương chưa lành, bẻ gãy cổ nàng cũng dễ như b.óp ch.ết một con kiến vậy.

Đôi mắt đen như mực của Thái tử nhìn chằm chằm nàng, sâu kín cất tiếng: “Ngươi hầu thuốc có công, nói xem muốn thưởng gì?”

「Muốn sống, ngài có thể cho không? Hu hu hu.」

Vân Quỳ khóc ròng tròng lòng, nhưng ngoài miệng vẫn ngoan ngoãn cung kính đáp: “Được hầu hạ điện hạ là vinh hạnh ba đời của nô tỳ. Nô tỳ dám nhận công, huống hồ Hoàng hậu nương nương đã thưởng cho nô tỳ rồi.”

“Hoàng hậu là Hoàng hậu, cô là cô.” Thái tử mỉm cười nhìn nàng, “Cô xưa nay thưởng phạt phân minh, ngươi cứ nói, cô không gì là không đáp ứng.”

「Đã bảo không cần rồi, còn chưa xong nữa hả!」

「Muốn nhìn cơ ngực, cho nhìn không?」

Khuôn mặt bất động như tượng đá của Thái tử cuối cùng cũng khẽ biến đổi.

Hai chữ kia là… gì?

Xem ra hắn thật sự trọng thương quá lâu, ngay cả thính giác hình như cũng giảm sút.

Vân Quỳ không biết trả lời thế nào, công lao hầu thuốc của nàng nói lớn không lớn, sao dám há miệng sư tử đòi Thái tử ban cho kim bài miễn tử chứ, nàng là cái thá gì!

Nếu nói cầu xin ân điển xuất cung, đó chẳng phải là nói rõ với Thái tử: Ta sợ chết, không dám hầu hạ ngài, ngài hãy mời người khác cao minh hơn đi!

Nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn về phía Ngụy cô cô bên cạnh cầu cứu.

Ngụy cô cô nặn ra một nụ cười, vội vàng nói: “Nha đầu này thật thà, nào có ý nghĩ không phận nào, điện hạ có thể giữ nàng ấy lại hầu hạ bên cạnh, đã là phúc phần lớn lao của nàng ấy rồi.”

Vân Quỳ ngoan ngoãn gật đầu.

Thái tử nhìn chằm chằm nàng, khóe môi khẽ cong lên: “Ngươi bằng lòng đến hầu hạ cô?”

Vân Quỳ bị ép đón nhận ánh mắt của hân, khó khăn nuốt nước bọt: “Nô… nô tỳ bằng lòng.”

「Vớ vẩn, ta còn có thể nói không bằng lòng sao? Thế chẳng phải là tự tìm đường chết à!」

“Nhưng ngươi đang run rẩy.” Thái tử vô tình vạch trần nàng.

Phải, từ khi bước vào điện nàng đã run rẩy rồi. Có lẽ lẽ là do đại nhân vật này trấn giữ, rõ ràng còn chưa vào đông, Thừa Quang Điện lại lạnh lẽo như hầm băng. Đặc biệt là khi đối diện với Thái tử, nàng căng thẳng đến mức hàm răng cũng run cầm cập.

Nhất là khi đôi mắt đen kịt đầy vẻ âm u kia nhìn chằm chằm vào, cái sự sợ hãi thấu xương đó, thật sự không thể kiểm soát được.

Giống như bây giờ.

Nàng phát hiện mình càng run rẩy dữ dội hơn.

Chưa kịp phản ứng, tiếng kinh hô của mọi người trong điện đã xông thẳng vào màng nhĩ: “Thái tử điện hạ! Điện hạ thổ huyết rồi!”

Đồng thời trên mu bàn tay nàng có thêm vài giọt chất lỏng ấm nóng đỏ tươi.

Cảnh tượng trước mắt, Vân Quỳ có thể chắc chắn đây có lẽ sẽ là cơn ác mộng cả đời của nàng.

Người đàn ông khẽ cười, cả người run rẩy, máu tươi tràn ra theo khoé miệng trắng bệch của hắn, nhanh chóng nhuộm đỏ một mảng lớn trước ngực. Hắn một thân áo bào rộng rãi màu đen, giống như lệ quỷ đến đòi mạng người.

Vân Quỳ nín thở, chút lý trí còn sót lại mách bảo nàng nên nhanh chóng lui xuống, để thái y tiến lên chữa trị.

Nhưng nàng phát hiện mình căn bản không thể động đậy, thậm chí còn không thể thở. Bàn tay to lớn dính đầy máu kia chậm rãi nắm lấy cổ nàng.

“Bây giờ thì sao.”

Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên.

Bây giờ? Ý gì?

Vân Quỳ phát hiện mình càng lúc càng không hiểu tiếng người nữa rồi.

Thái tử nhìn nàng chằm chằm, không ngại phiền hà hỏi thêm một câu: “Còn muốn hầu hạ cô không?”

Vân Quỳ bị ép ngẩng cằm lên, bắt đầu cảm thấy khó thở.

「Đại ca, ngài hỏi thì cứ hỏi, có thể đừng bóp cổ người ta mà hỏi không hả hả hả!」

「Hoàng hậu, ta hận người! Ta đã bảo không hầu hạ được tổ tông này rồi, người còn cứ bắt ta đến! Hu hu hu…」

Nghe thấy tiếng lòng của nàng, Thái tử hài lòng cười một tiếng: “Cuối cùng cũng thừa nhận rồi.”

Vân Quỳ: “……”

Đây là đang nói với nàng sao? Nàng thừa nhận cái gì chứ?!

Hình như nàng có nói gì đâu…

Lực đạo ở cổ dần siết chặt, Vân Quỳ tận mắt nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn tay hắn, đôi mắt đen như mực càng thêm u ám.

Cả người nàng bị nỗi sợ hãi chưa từng có bao trùm, ngay lúc sắp không thở nổi, bàn tay đang bóp cổ nàng lại đột ngột buông lỏng.

Rồi bất lực rũ xuống giường, vẫn còn rỉ máu.

Vân Quỳ thoát khỏi gông cùm xiềng xích, ôm cổ thở d.ốc, nước mắt si.nh lý không ngừng chảy xuống.

Thái tử thổ huyết ngất xỉu, trong điện nổ tung, thái y và cung nhân tranh nhau xông lên. Vân Quỳ cũng vừa bò vừa lăn trốn khỏi khu vực nguy hiểm.

Nàng đây là… nhặt lại được một mạng rồi sao?

Hay là nói, chỉ là kéo dài thời gian chết thôi?

Nguỵ cô cô ra hiệu cho nàng sang một bên, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Điện hạ có làm ngươi bị thương không?”

Thiếu nữ mặt đầy nước mắt, cổ và vạt áo đều dính đầy máu, thậm chí có thể thấy rõ dấu tay, trông vô cùng thảm hại.

Nỗi sợ hãi cận kề cái chết từ từ rút lui, Vân Quỳ khó khăn nuốt nước bọt, sờ vết máu trên cổ, mới phát hiện máu này không phải của mình, may quá.

“Nô tỳ không sao.” Nàng lắc đầu, “Nô tỳ vô dụng, chỉ sợ không hầu hạ được…”

“Không sao là tốt rồi,” Nguỵ cô cô cắt lời nàng, “Thái tử điện hạ không những không lấy mạng ngươi, mà còn muốn thưởng cho ngươi, có thể thấy ngài ấy rất coi trọng ngươi. Đây chính là ý muốn giữ ngươi lại bên cạnh hầu hạ.”

Vân Quỳ: “……”

Không phải chứ, mắt nào của bà thấy Thái tử điện hạ có ý đó? Bà không thấy ngài ấy bóp cổ ta sao?! Không phải vì ngài ấy tự thổ huyết ngất xỉu thì ta đã toi mạng rồi!

Ngụy cô cô bỏ qua ánh mắt ai oán của nàng, phân phó: “Xuống rửa sạch trước đi, kẻo làm bẩn mắt điện hạ.”

Vân Quỳ cắn răng, chỉ có thể đáp lời.

Quay đầu lại, ánh mắt của ba người Tư Trướng nhìn nàng cũng phức tạp đủ vị, thương cảm, sợ hãi, may mắn tai họa không đến mình, còn có một chút rất dễ nhận ra… Là, ghen tị.

Vân Quỳ: “……”

Chẳng lẽ là nghe thấy câu “coi trọng ngươi” của Ngụy cô cô sao?

Mấy người có thấy máu trên cổ ta không hả! Cái phúc khí này cho mấy người có muốn không hả!

Vân Quỳ trở về tắm nước nóng, ra sức chà rửa sạch vết máu trên người.

Ở Thừa Quang Điện cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ví dụ như lúc này không cần phải chen chúc tắm rửa cùng tất cả cung nhân ở phòng t.ắm chung, thiên điện có phòng tắm riêng cho bọn họ sử dụng.

Thái tử thích sạch sẽ, cung nhân bên dưới phải giữ gìn sạch sẽ từ đầu đến chân, quần áo không được dính một chút bẩn, không được có bất kỳ mùi lạ nào, bao gồm cả son phấn, dầu gội và xà phòng mà cung nữ sử dụng cũng không được có mùi thơm quá nồng. Vậy nên Ngụy cô cô đã chuẩn bị cho họ hương thơm thanh nhã dịu nhẹ.

Đồ ăn cũng rất cầu kỳ, không được ăn hành gừng tỏi, tất cả đồ ăn tanh, nặng mùi đều phải cẩn thận khi ăn, nếu không mùi hương xông đến Thái tử điện hạ là sẽ mất mạng.

Vân Quỳ bận rộn cả buổi, tay suýt nữa chà nát, mới giặt sạch hoàn toàn vết máu trên quần áo.

Bị Thái tử dọa cho một trận như vậy, đến cả cơm nàng cũng không nuốt nổi. Làm xong tất cả mọi việc, nàng mệt lả người, vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy cả người rung lắc dữ dội, còn đang ngủ say, mí mắt đã bị người ta mạnh mẽ vén lên.

Vân Quỳ: …… Giết người rồi đây!

Tỉnh lại mới phát hiện, tình hình dường như còn nghiêm trọng hơn giết người.

Người lay nàng tỉnh là cung nữ Thúy Hương ở Đông Cung, mấy ngày nay đã gặp mặt.

Thúy Hương vội vàng gọi nàng dậy, nói: “Vân Quỳ tỷ tỷ, sao tỷ ngủ lâu vậy? Thái tử điện hạ cần thay thuốc lau người, Ngụy cô cô bảo muội gọi tỷ qua…”

Mắt Vân Quỳ vẫn còn mơ màng, nàng ngồi dậy ngơ ngác một hồi, đợi đến khi thần trí trở lại, lập tức trợn tròn mắt.

Thay thuốc lau, lau người cho Thái tử?

Gọi nàng tới làm?!

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.